Lúc vui lúc buồn, thỉnh thoảng lại đờ đẫn vô cớ, giống hệt cảm xúc liên quan đến chuyện yêu đương.
Thẩm Tầm Nhạn vẫn nhớ lần đầu gặp mặt vào ngày Quốc Khánh, khi Thẩm Ngung đang nói chuyện điện thoại, xung quanh cậu như tỏa ra bong bóng hồng ngọt ngào, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, rõ ràng là đang nói chuyện với người mình thích.
Tuy nhiên, bà cũng không chắc chắn về tình hình cụ thể.
Có lẽ hai người vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, hoặc có lẽ họ đã bắt đầu yêu nhau.
Việc "thất tình" cũng chỉ là phỏng đoán và thăm dò mà thôi.
Bà cũng không chắc Thẩm Ngung có muốn nói với mình hay không, vì những chuyện như này, đa phần con cái đều không muốn chia sẻ với người lớn, huống chi là Thẩm Ngung, người từ nhỏ đã không sống bên cạnh bà.
Nhưng bà đã lỡ mất quá nhiều thời gian và cơ hội đồng hành cùng Thẩm Ngung, lần này không muốn bỏ lỡ nữa.
Dù thế nào đi nữa, bà cũng muốn thử hỏi xem sao.
Thẩm Ngung ngồi ở ghế phụ, vì lo lắng nên siết chặt dây an toàn trước ngực, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Có nên... nói với mẹ không?
Khi một chuyện mãi không thể nghĩ thông, rơi vào bế tắc, việc tìm một người khác để tâm sự có lẽ sẽ mang lại những ý tưởng mới.
Mặc dù cậu không thể chia sẻ toàn bộ, nhưng biết đâu chỉ cần chia sẻ một phần cũng sẽ nhận được phản hồi tích cực?
Sự im lặng của cậu thực ra cũng đã ngầm thừa nhận một câu trả lời, tâm trạng không vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715337/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.