Đây là lần đầu tiên Trình Mặc Phỉ nghe thấy người khác nói mơ, khó tránh khỏi cảm giác lạ lẫm và tò mò. Anh cứ đứng chôn chân bên giường một lúc lâu, muốn nghe xem Thẩm Ngung còn nói thêm gì nữa.
Vài giây sau, Thẩm Ngung cựa mình trong chăn, dịch về phía trung tâm giường một chút.
"Quýt nhỏ."
Vẫn là hai chữ này.
Lần này nghe còn rõ hơn lần trước.
Là một người cuồng quýt chính hiệu, Trình Mặc Phỉ cực kỳ nhạy cảm với những từ liên quan đến "quýt".
Không phải quýt, không phải quýt đường, không phải ăn quýt, cũng không phải mèo vàng nhỏ, mà là Quýt nhỏ.
Giống như một cái tên thân mật.
Trình Mặc Phỉ chưa từng nghe Thẩm Ngung nhắc đến.
Là tên của động vật hay con người?
Anh chờ thêm một lát, thấy Thẩm Ngung không nói gì nữa mới nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong quay lại giường, phát hiện Thẩm Ngung đã chiếm mất một phần lớn chỗ ngủ của anh.
Không muốn làm cậu tỉnh giấc, Trình Mặc Phỉ đành đáng thương nằm co ro sát mép giường.
Lý trí bảo anh phải giữ khoảng cách với Thẩm Ngung, không thể chiếm lợi từ cậu. Nhưng vấn đề là, anh là một thanh niên cao to lực lưỡng đến từ phương Bắc, ngủ trên một khoảng không gian bé tí thế này thật sự rất khó chịu.
Để mau chóng chìm vào giấc ngủ, không ảnh hưởng đến lịch trình ngày mai, Trình Mặc Phỉ quyết định, dịch lại một chút, chỉ một chút thôi.
Trong bóng tối, anh nhích người từng chút, từng chút một, cho đến khi qua lớp quần áo, cơ thể chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715354/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.