Thẩm Ngung cảm thấy mình đã chuẩn bị rất nhiều, chỉ còn thiếu một cơ hội, là có thể dũng cảm tiến lên.
Còn cơ hội đó là gì, cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Lẽ ra cậu nên chủ động tạo cơ hội, nhưng với một người hoàn toàn không có kinh nghiệm theo đuổi như cậu, dù đã đọc vô số bí kíp tình yêu cũng chẳng học được gì, chỉ có thể chờ đợi nó tự mình xuất hiện.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tầm Nhạn kích động đến mức đi qua đi lại mấy vòng trong phòng ngủ.
Chồng bà Ninh Bác Nhân, đang nằm nghỉ bên giường, đã quá quen với cảnh này, chỉ cần nhìn là biết bà đang nhắn tin với Thẩm Ngung.
Chỉ là lần này có vẻ "nghiêm trọng" hơn mọi khi.
Sau khi đi tới đi lui, bà vẫn không thể bình tĩnh lại, thế là giữa đêm khuya, bà lôi đồ ra dọn dẹp phòng một lượt.
Đôi tay của Thẩm Tầm Nhạn là để vẽ tranh, bình thường rất ít khi phải làm việc nhà. Một là chồng bà sẽ giúp đỡ, hai là thuê người giúp việc định kỳ.
Ninh Bác Nhân thử thăm dò, hỏi: "...Sao thế? Có chuyện gì à?"
Thẩm Tầm Nhạn: "Em sắp có con dâu rồi!"
--
Sáng hôm sau, Trình Mặc Phỉ lái xe đưa Thẩm Ngung đến nhà Trình Chỉ Ngữ.
Mấy lần trước, Trình Mặc Phỉ đều đưa cậu đến nơi rồi lái xe về nhà, đợi cậu tan học mới quay lại đón về nhà mình ăn trưa.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi tan học, họ sẽ đi thẳng đến nhà mẹ Thẩm Ngung, nên Trình Mặc Phỉ không quay về mà cùng cậu vào nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715355/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.