Trình Mặc Phỉ hồi hộp không yên, nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc người bên cạnh.
Nhưng anh không hối hận vì đã nói ra câu vừa rồi.
Nếu Thẩm Ngung đồng ý, vậy anh được lời. Nếu Thẩm Ngung từ chối, anh cũng không tổn thất gì.
Dù sao cũng đang giúp anh xác định xu hướng, những yêu cầu này đều là "hợp lý", không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi mới là đồ ngốc.
Đang nghĩ ngợi, đôi môi mềm mại bất ngờ chạm nhẹ lên má anh.
Rõ ràng, Thẩm Ngung đồng ý rồi.
Nhưng... chỉ là một cái hôn thoáng qua, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí chẳng tính là vượt giới hạn.
Anh còn chưa kịp cảm nhận, nụ hôn đã kết thúc.
Trong bóng tối, Thẩm Ngung mím môi, tựa như hơi dư vị, thấp giọng hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
Hàng ghế phía sau không có người ngồi, càng về sau càng khó nhìn thấy tình huống trước mắt, vì thế Thẩm Ngung mới dám lớn mật như vậy.
Người ta còn trực tiếp hôn môi luôn rồi, cậu chỉ hôn lên má có một cái, đáng là gì đâu.
Trình Mặc Phỉ nuốt khan, cổ họng khô rát, gần như không thốt nổi lời nào.
Cảm giác...
Cảm giác thật sự rất tuyệt.
Anh không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Ngung không hôn má mà là ỏ nơi khác, nếu thời gian kéo dài hơn một chút...
Thẩm Ngung: "Hửm?"
Sao không phản ứng gì? Chẳng lẽ bị anh hôn ngốc luôn rồi?
Cậu thừa nhận, nụ hôn này có hơi vượt ranh giới, nhưng bản thân cậu cho rằng một cái hôn má cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715367/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.