Thẩm Ngung hỏi như vậy, một là ám chỉ với Trình Mặc Phỉ và giúp anh chuẩn bị tâm lý, hai là muốn "chép bài", trực tiếp hỏi xem đối phương thích kiểu tỏ tình như nào.
Trình Mặc Phỉ suýt chút nữa bóp nát tay cầm của ấm trà.
Thẩm Ngung là... không biết nên tỏ tình với gã đàn ông hoang kia thế nào nên đến hỏi anh sao?
Anh tức gần chết, nhưng vẫn phải kiềm chế cảm xúc, đặt ấm trà xuống, kẹp hai quả nhãn nướng trên lửa. Lớp vỏ mỏng manh của quả nhãn suýt bị anh bóp nát. Anh cố tình nói: "Con trai thì cần gì mấy màn tỏ tình màu mè? Nhắn tin báo một câu là được."
Thẩm Ngung lại nhấp một ngụm rượu, tiếp tục hỏi: "Nhắn kiểu gì? Giống thư tình à?"
Thẩm Ngung còn định viết thư tình cho gã đàn ông hoang đó...
Trình Mặc Phỉ lập tức bác bỏ: "Thư tình thì sến súa quá rồi đó. Nếu là anh, anh chắc chắn không muốn nhận mấy thứ đó đâu."
Thẩm Ngung gật đầu: "Vậy à."
Cậu lại hỏi: "Vậy chắc phải chuẩn bị quà nữa nhỉ? Chỉ nhắn tin thôi thì keo kiệt quá... tặng hoa thì sao?"
"Không được." Trình Mặc Phỉ như có phản xạ phủ nhận ngay, sau đó vội nghĩ lý do để lấp li.ếm: "Nghe nói bây giờ nhiều tiệm xịt sơn lên hoa để nhuộm màu, nhìn thì đẹp nhưng có hại cho sức khỏe lắm. Hoa để trong phòng lâu không tốt chút nào. Hơn nữa, một số loài hoa khi gói chung với nhau sẽ có mùi rất lạ. Nói chung nếu là anh, anh không thích đâu."
Thẩm Ngung sững lại. Đây đúng là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715369/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.