Chồng thầy.
Trình Mặc Phỉ rất thích cách gọi người nhà có liên quan đến Thẩm Ngung này.
Trên đường về, bước chân anh cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Lợi dụng lúc xung quanh không có ai, anh nhanh chóng hôn chụt hai cái lên môi Thẩm Ngung.
Những kiến thức về hôn môi mà anh học được vẫn cần thực hành từ từ để nâng cao kỹ thuật, hiện tại, Trình Mặc Phỉ vẫn quen làm một chú chim gõ kiến vụng về hơn.
Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, Trình Mặc Phỉ chọn mua một cốc lê nướng đường phèn, cuối cùng cũng đặt được vào tay Thẩm Ngung.
Hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, rồi lan đến dạ dày.
Tuyết rơi lất phất, khi sắp đến cổng ký túc xá, Trình Mặc Phỉ đưa tay phủi sạch bông tuyết trên đỉnh đầu Thẩm Ngung, rồi tự mình lắc đầu như một chú chó lớn.
Thẩm Ngung nhìn anh mà bật cười.
Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi thực sự quá đáng yêu.
Anh lại nắm tay Thẩm Ngung, cùng cậu bước lên thang cuốn đi xuống, vừa đi vừa hỏi:
"Kiếp trước anh có ngày nào cũng đưa đón em đi làm không?"
Trình Mặc Phỉ cực kỳ tò mò về chuyện của kiếp trước, thỉnh thoảng lại nhớ ra gì đó rồi hỏi, còn hay cố chấp so đo.
Thẩm Ngung ngoan ngoãn trả lời:
"Có những lúc anh bận quá, sẽ để tài xế đưa đón em."
Thẩm Ngung không biết lái xe, lúc đầu là vì thấy thi bằng lái và mua xe tốn kém quá, sau đó kiếm được nhiều tiền rồi, nhưng đã ở bên Trình Mặc Phỉ, không cần phải tự mình lái xe nữa, nên cậu cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715377/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.