Mũi truyền đến một cơn đau nhói, đầu óc cũng trống rỗng trong chốc lát.
Ngu Duyên vô thức lùi lại một bước, đưa tay dụi dụi mũi, hốc mắt hơi ửng đỏ vì nước mắt sinh lý.
Ngu Thừa Thù chợt dừng bước, quay người lại, chạm phải ánh mắt mờ mịt có chút bối rối của Ngu Duyên, anh khẽ há miệng.
Ngu Vãn Khung nhân cơ hội nói: "Có phải Tiểu Mễ bay nhanh quá không?"
Ngu Duyên đang dắt Tiểu Mễ, Tiểu Mễ bay quá nhanh, vì để theo kịp Tiểu Mễ nên Ngu Duyên không cẩn thận đụng phải Ngu Thừa Thù - điều này rất hợp lý.
Ngu Duyên thuận theo gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, "Vâng ạ."
Ngay sau đó, cậu lại cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi Ngu Thừa Thù: "Xin lỗi anh cả, em đụng phải anh rồi..."
Ngu Thừa Thù nhìn cậu thật sâu, giờ phút này cuối cùng anh cũng hoàn toàn tin rằng Ngu Duyên mà mẹ và Ngu Vãn Khung nhắc đến thật sự đã thay đổi rất nhiều – không còn vẻ gai góc, thích đâm chọc mọi người, mà trở nên mềm mỏng, gần gũi hơn, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo vài phần nũng nịu vô tình, đây là một kiểu giao tiếp đặc biệt chỉ có giữa những người thân, như thể cuối cùng cũng đã gỡ bỏ sự phòng bị.
Với điều này, Ngu Thừa Thù tất nhiên rất vui, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: "Không sao, trời tối rồi, cẩn thận đừng ngã."
[Ting, giá trị làm nũng +2]
Ngu Duyên: "???"
Ngu Duyên nhanh chóng chớp mắt, nước mắt sinh lý dần biến mất, tầm nhìn càng thêm rõ ràng.
Cậu đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ca-nho-the-than-duoc-cung-chieu/1055271/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.