Mặt trời hôm nay không chói chang, thời tiết mát mẻ hơn nhiều, Chu mang tiểu nhân ngư lên núi săn thú.
Sợ cành cây dại làm da thịt mềm mại của tiểu nhân ngư bị thương, Kiều bị thợ săn bọc rất kĩ, trên đầu còn đội thêm nón sa.
Trong rừng có không ít động vật nhỏ lông mềm mại đang chơi đùa, Kiều nhìn thấy dần dần đi chậm lại, bị mấy thứ dễ thương này hấp dẫn.
Chu cũng không thúc giục mà đi xem cùng Kiều.
Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng kéo áo thợ săn, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ trong bụi cỏ dại, nhỏ giọng nói: "Nó đáng yêu quá!"
"Đó là sóc, muốn ta qua bắt nó không?"
Tiểu nhân ngư lắc đầu, túm lấy bàn tay thợ săn: "Cứ để nó ở đây đi, đừng bắt."
Chu mỉm cười, tiếp tục cùng Kiều đi dạo ở phụ cận.
Hai canh giờ mau chóng trôi qua, hai người cứ đi tản bộ trong núi như vậy, không bắt con gì cả.
Sau khi tiểu nhân ngư phản ứng lại thì cực kì xấu hổ.
Hai tay Kiều chà xát vào nhau, giọng nói nhỏ xíu: "Xin, xin lỗi Chu, hôm nay vốn là ta theo huynh đi săn..."
Chu thấp giọng an ủi, lương thực dự trữ trong nhà còn ăn được vài ngày, khoảng thời gian này dù không đi săn cũng không sao.
Chỉ là hắn lo tiểu nhân ngư ở mãi trong nhà sẽ buồn chán nên mới lấy cớ đi săn để mang người ra ngoài đi dạo.
Sắc trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến, vừa nhìn liền biết sắp mưa.
Chu lo lắng nhìn Kiều ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ca-xau-xi/2385154/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.