Đêm đã khuya, người cá nhỏ nổi trên mặt nước, thế nào cũng không ngủ được.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn rõ người đang nằm trên giường, cũng không biết Chu đã ngủ chưa.
Kiều thầm thở dài, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Kiều, em không ngủ được sao?"
Tiểu nhân ngư lập tức ghé vào thành bồn, kinh ngạc nói: "Chu, huynh vẫn chưa ngủ à?!"
Thợ săn ngồi dậy, vô cùng bất đắc dĩ với vật luôn có tinh thần phía dưới.
"Ừm...!Trời nóng quá không ngủ được..." Lấy đại một cái cớ, Chu không có cách nào nói ra miệng tình huống hiện giờ của hắn.
"Í? Rất nóng sao?" Kiều là người cá, nhiệt độ cơ thể vẫn thiên về lạnh hơn.
Tiểu nhân ngư đảo mắt, vẽ lên một đường vòng cung trong phòng, nháy mắt y đã dừng ở mép giường, nằm xuống bên cạnh thợ săn.
Chu bị hành động bát thình lình của tiểu nhân ngư dọa sợ, lo lắng không biết đối phương có bị đụng đau ở đâu không, vừa mở miệng muốn hỏi thì một đôi tay nho nhỏ hơi lạnh sờ tới sờ lui trước ngực.
Chu: "..."
Kiều hồn nhiên hỏi: "Như thế này có đỡ hơn không? Huynh còn nóng không?"
Chu: "..." Đáy lòng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Tiếng thở dốc trong phòng ngày càng nặng.
Kiều không nghe thấy Chu trả lời, tưởng đối phương không thoải mái, hai tay chuẩn bị sờ xuống phía dưới tìm kiếm đột nhiên bị Chu giữ lại.
Thợ săn nhẫn nhịn, nói với giọng khàn khàn: "Kiều, ngoan ngoãn một chút, ta đã không còn khó chịu nữa rồi." Sắp nổ tan xác mà chết rồi.
Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ca-xau-xi/2385169/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.