Đây không biết là lần thứ mấy Kiều trốn ở sau tảng đá ngầm khóc.
Gió biển thổi làm mái tóc dài của người cá bay bay, lộ ra tấm lưng trơn bóng nhẵn nhụi.
Kiều nằm dựa vào tảng đá, nhìn từ vòng eo mảnh khảnh xuống dưới có thể thấy được một cái đuôi cá màu đen dưới biển hơi đong đưa.
Âm thanh nức nở theo gió tản đi, mờ ảo trong không khí, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta thương tiếc.
Nước mắt trên khuôn mặt chảy xuống hóa thành từng viên trân châu trong suốt, rơi xuống tảng đá, từng giọt từng giọt làm nam nhân nhìn lén ở phía xa càng thêm đau lòng.
Ánh mắt nam nhân tràn ngập lo lắng, hắn đau lòng tất nhiên không phải vì những viên trân châu đó mà là đau lòng tiểu nhân ngư đang khóc mãi không ngừng kia.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà người cá bé nhỏ lại khóc thương tâm như thế?
Đây là Chu, đã bảy ngày rồi, hắn giống như kẻ trộm, đúng giờ trốn ở đây nhìn trộm tiểu nhân ngư.
Ngày nào cũng đợi tiểu nhân ngư xuất hiện, lần nào thấy y tim hắn cũng đau đớn từng trận.
Chu chăm chú nhìn tiểu nhân ngư, đáy mắt xẹt qua vài phần giãy dụa.
Rốt cuộc thì có nên qua an ủi y một chút không? Nhưng lỡ đâu dọa đến tiểu nhân ngư yếu ớt này thì phải làm sao?
Thời gian quay lại bảy ngày trước.
Chu như thường lệ ra biển đánh cá.
Vùng biển này tháng nào hắn cũng đúng giờ ra đánh cá, lần nào cũng thu hoạch được không ít, chỉ là không biết tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-ca-xau-xi/2385179/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.