Tô Lạc Lạc đợi Long Dạ Tước khâu xong, bọn họ cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Long Dạ Tước đột nhiên nghĩ tới cái gì, bàn tay lớn đột nhiên chạm vào cái cổ mảnh khảnh của cô, Tô Lạc Lạc sợ hãi muốn trốn.
Người đàn ông này đưa những ngón tay thô ráp của mình chạm vào làn da mềm mại của cô, không sờ thấy sợ dây chuyền, sắc mặt anh lập tức không vui.
“Không phải anh đã nói, hôm nay em phải đeo sợi dây chuyền anh tặng sao? Tại sao lại không đeo?”
Tô Lạc Lạc lập tức vươn tay che chỗ xương quai xanh lại: “Em không đeo! Nếu bị cướp thì sao?”
Long Dạ Tước nghe xong, lửa giận liền biến mất, còn có chút buồn cười: “Nếu bị cướp, anh mua cho em cái khác.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu: “Em không cần!”
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, tựa như tâm trạng của anh đều bị một lời nói của người phụ nữ này điều khiển.
Nếu cô nói một câu dễ nghe thì anh sẽ rất vui mừng, nếu cô nói một câu khó nghe, anh sẽ lập tức cảm thấy tức giận.
Cảm giác này, thật sự không phải mùi vị, mà là bất lực.
“Tiếp theo anh đi đâu?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi: “Anh có cần đến công ty làm việc không?”
“Hôm nay anh tự cho phép mình nghỉ, em muốn làm gì?”
“Em không muốn làm gì, em muốn quay về, ở nhà còn việc phải làm!”
“Được, hôm nay anh sẽ ở nhà với em, đi siêu thị mua chút đồ ăn, buổi trưa cho anh thưởng thức kỹ năng nấu ăn của em.” Long Dạ Tước tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-cha-hang-ti-sung-nghien/1241318/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.