Cạch, cạch, cạch.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng Phùng Thiết Căn.
Lòng bàn chân của hắc cương dính đầy máu đen sền sệt, cọ xát vào lớp sỏi mịn trên con đường xi măng, càng thấy chói tai hơn trong màn đêm tĩnh lặng.
Phùng Thiết Căn không dám nhìn lại, chỉ liều mạng di chuyển mắt cá chân đã bị gãy của mình, lảo đảo tiến về phía trước từng bước một.
Đối mặt với nỗi sợ hãi và khát vọng sống sót, nỗi đau dữ dội như xuyên qua não của hắn ta cũng đành phải nhường bước.
Lách cách.
Tiếng xương gãy quá rõ ràng khiến Phùng Thiết Căn lảo đảo ngã xuống đất, hắn ta chật vật quay người lại, nhìn con cương thi gầy gò, khuôn mặt toàn là nước mắt, nước mũi và bụi bặm.
Hắc cương uốn cong cột sống, bước từ từ về phía Phùng Thiết Căn, màu đỏ tươi khó tả của nội tạng rơi ra từ cái miệng không một chiếc răng nào của nó, chỉ còn lại đôi mắt trắng đục vô thần.
Nó khom lưng xuống, những chiếc móng dài sắc nhọn đung đưa trong gió, vô thức cào lên đất.
Kèm theo tiếng xì xầm chát chúa, bề mặt xi măng bị những chiếc móng vuốt cào xé toạc hằn lên những vết thương sâu hoẳm.
- Mẹ!
Phùng Thiết Căn bật khóc, khàn khàn hét lên:
- Mẹ, không phải con muốn bỏ đói mẹ, là Trương Thúy Phương, là Trương Thúy Phương người đàn bà đó không cho mẹ ăn!
Hắc cương ngoảnh mặt làm ngơ.
Hận thù, oan khuất, bi phẫn, tuyệt vọng. Những cảm xúc tột cùng này khiến cho người chết một lần nữa hồi sinh, đã chi phối hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-hung-manh/2362137/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.