"Tất cả chẳng qua cũng chỉ là suy đoán nhưng có thể bảo lưu suy đoán này, căn cứ theo những gì chúng ta đã trải qua tới hiện tại, em cảm thấy khả năng này rất lớn." Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy suy đoán này điên cuồng, nhưng lại rất phù hợp với logic.
Ăn canh xong, Thẩm Thnah Thu nhớ lại chuyện vẫn khiến cô ấy canh cánh trong lòng trong phó bản trước đó.
Cô ấy cảm thấy chuyện này có liên quan tới bản thân, không nhịn được hỏi ra miệng: "Mộ Vũ, chị vẫn luôn có chuyện muốn hỏi em, sau khi em giải khóa kí ức, có phải đã nhớ ra gì nên mới khó chịu như vậy đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền trở nên im lặng, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu nặng nề.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu mềm đi, cũng không thúc ép Tiêu Mộ Vũ, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn bình ổn tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trước mặt dịu dàng khác thường ngày và tất cả kí ức trào ra trước đó, đó là đau khổ không ngừng nghỉ, khiến đôi mắt cô nhanh chóng đỏ ửng.
Biểu cảm dịu dàng vốn dĩ trên khuôn mặt Thẩm Thanh Thu cũng khựng lại, có thể thấy được vẻ hoảng hốt bằng mắt thường, "Sao thế, chị...!Em...!em đừng buồn, chị không hỏi nữa.
Nếu em không muốn nói, hoặc là muốn từ từ, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ nói sau, được không?"
Thẩm Thanh Thu có chút hối hận vì nhắc tới chuyện này vào thời điểm hiện tại, cô ấy không chịu nổi việc làm Tiêu Mộ Vũ buồn.
Cô ấy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684165/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.