NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 7: Thân thể này hình như hơi khát máu
"Chàng thiếu niên bước vào khu chợ Đông
Bạch mã yên bạc lướt ngọn gió xuân
Giẫm hết hoa không biết đến nơi nào
Cười đùa vào quan quán rượu Hồ Cơ."
Nói đến quán rượu Hồ Cơ, thứ đầu tiên khiến cô nhớ tới hiển nhiên là bài thơ "Thiếu niên hành" của thi tiên Lý Bạch, chỉ bốn câu ngắn ngủi đã có thể lột tả hết vẻ đẹp và sự nhiệt tình của cả một thời đại khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ Lâm Tùy An lại không thể cười nổi.
Quán rượu Hồ Cơ không lớn, ở giữa là một đài hình tròn cao nửa mét, xung quanh trải thảm Ba Tư với đủ các màu sắc diễm lệ, tửu khách tùy ý ngồi trên thảm, tư thế ngồi thì rất phóng khoáng, trước mặt mỗi người đều có một chiếc án nhỏ, bày những dụng cụ uống rượu màu bạc có tạo hình kỳ lạ, vừa uống rượu vừa lớn giọng trò chuyện.
Các nhạc công ngồi quanh đài cao ôm đàn tỳ bà, gảy không hầu, gõ trống da, biểu diễn những bài nhạc rất có nhịp điệu, vòng eo yểu điệu của giai nhân kèm theo tiếng nhạc đung đưa trong gió, chiếc váy đỏ và những chiếc khăn lụa giống như cơn lốc xoáy, dấy lên một làn sóng hoan hô.
Quả rất có phong tình của chốn dị vực, nhưng...!Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương, mùi ở đây sao mà hôi quá.
Chiếc thảm nhìn từ xa thì thấy màu sắc rất tươi sáng, nhưng bước vào nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-co-tien-ta-co-dao/180692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.