Nguyễn Thu Bình đặt Úc Hoàn dựa người vào cột, sau đó đứng lên, nhìn Kỳ Nguyệt và hỏi: "Hình phạt khi phạm luật là gì?"
"Hình phạt do thầy quyết định, tôi chỉ có trách nhiệm báo cáo hành vi phạm luật của cậu và giải quyết hậu quả."
"Anh giải quyết như nào?"
"Tất nhiên là xóa trí nhớ của bọn họ."
"Bọn họ?" - Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn - "Nhưng lúc tôi tàng hình, thằng bé luôn nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy."
"Vốn dĩ cậu không nên tiếp xúc với thằng bé. Cậu chỉ là người ghi chép, từ lúc cậu bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của nó, cậu đã sai rồi."
Nguyễn Thu Bình cực kỳ không ưa cái kiểu nói chuyện cao ngạo nhìn xuống người khác, mặt không cảm xúc như thể đang phán xét này của Kỳ Nguyệt.
"Nếu tiếp xúc với người phàm thì phải xóa trí nhớ người đó, thế sao học sinh vẫn có thể hủy bỏ chức năng ẩn thân của vòng tay này? Cứ chế tạo hẳn chức năng ẩn thân vĩnh viễn đi là được rồi mà." - Nguyễn Thu Bình cười rồi nói tiếp - "Đàn anh, anh không cảm thấy, anh đang quản hơi nhiều à?"
Kỳ Nguyệt cau mày: "Tôi chỉ đang thực hiện trách nhiệm của mình."
"Thế à?" - Nguyễn Thu Bình nhíu mày, cười nhạt - "Tôi còn tưởng anh đang cố ý nhằm vào tôi như trước kia đấy."
Kỳ Nguyệt mím chặt môi, không nói gì.
Nguyễn Thu Bình thở dài, chậm rãi nói: "Haizz, có lẽ lòng dạ tôi hơi hẹp hòi. Một người tiền bối như anh Kỳ Nguyệt đây cũng quên chuyện này mất tiêu rồi. Tôi còn nhắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ong-xuat-hien-moi-nam-mot-lan/1974011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.