Bên dưới Quốc tế Thanh Khoa, Nghiên Thời Thất vừa mở cổng khu nhà ra thì lập tức nhìn thấy chiếc Phaeton đang đỗ cách đó không xa. 
Đập vào mắt cô là đôi chân dài đang bắt tréo dưới lớp quần âu và bóng dáng nhàn nhã tựa vào cửa xe của người đàn ông nọ. 
Cô không biết anh đã đợi bao lâu, đầu ngón tay anh kẹp nửa điếu thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh, ánh nắng gay gắt như lửa nhưng chẳng thể nào sánh bằng vầng hào quang trên người anh. 
Nghiên Thời Thất đi rất chậm, ánh mắt di chuyển từ đầu ngón tay lên gương mặt tuấn tú, sắc bén của anh. 
Giờ phút này, nỗi ấm ức nghẹn trong lồng ngực cô nhiều ngày qua dần dần tan biến, giống như ánh mặt trời ấm áp mùa đông xua tan mây mù, sưởi ấm từng góc nhỏ ẩm ướt nơi sâu thẳm trái tim cô. 
Đôi mắt của Nghiên Thời Thất trở nên mềm mại như nước, rạng rỡ long lanh, nhìn vào mắt anh. 
Cô dừng lại trước mặt anh, hỏi anh bằng giọng điệu hồn nhiên, dịu dàng: “Anh đợi lâu rồi à?” 
Tần Bách Duật dụi tàn thuốc vào chỗ dành riêng trong thùng rác. 
Nhìn chiếc cằm nhọn và bả vai gầy của Nghiên Thời Thất, lông mày anh nhíu lại chẳng cho người ta cơ hội phản ứng, “Chưa, sao em gầy thế?” 
Khuôn mặt Nghiên Thời Thất như sao sáng, đưa tay ra đo vòng eo của mình, ý cười dần hiện lên, “Thật ạ?” 
Động tác và giọng điệu dí dỏm của cô đều lọt vào trong đôi mắt sâu thẳm như ngọc của anh. 
Anh véo nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755638/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.