Năm giờ chiều, vừa ra đến cửa thì Nghiên Thời Thất nhận được tin nhắn WeChat trả lời chậm của Thành Nghiệp Nam.
[Quả cam to]: Em nhất định phải có mặt miễn phí trong tiệc tối của nhà họ Tống hả???
Nghiên Thời Thất trả lời anh ta: Ừ, bỏ phí xuất hiện đi, là người quen.
[Quả cam to gửi một ảnh]: [Tuyệt giao đi.jpg]
Cô nhìn điện thoại, cười, có thể tưởng tượng được vẻ mặt xù lông của Thành Nghiệp Nam.
Mười phút sau, Nghiên Thời Thất thay một chiếc váy dài hai dây nhẹ nhàng và trí thức, khoác áo len trắng bên ngoài, đeo túi xách màu đỏ xích bạc đi xuống nhà.
Giờ phút này, trong phòng khách ở tầng dưới, ông Nghiên ngồi một bên với khuôn mặt lạnh lùng, mặt bà Liên cũng căng thẳng.
Hai người nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, vừa thấy Nghiên Thời Thất thì bà Liên lập tức hừ lạnh quay đi.
Nghiên Quân liếc bà ta bằng ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo, khuôn mặt chữ điền vuông vức dịu dàng đi mấy phần, “Con gái, con định ra ngoài hả?”
“Ba.” Nghiên Thời Thất chầm chậm bước xuống cầu thang, “Tối nay con có hẹn đi ăn.
Con có quà từ Milan cho ba, để ở phòng sách của ba đấy ạ.”
Nghiên Quân gật đầu lia lịa, “Được rồi được rồi, ba đã xem tuần lễ thời trang, con phát huy rất xuất sắc, ba tự hào vì con.”
So với bà Liên thờ ơ lạnh nhạt, từ nhỏ Nghiên Quân đã rất cưng chiều cô.
Nghe ông khen, lòng Nghiên Thời Thất nóng lên, vẻ mặt từ từ giãn ra, “Cảm ơn ba.”
“Nếu có hẹn thì đi sớm về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755694/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.