Trong xe, Nghiên Thời Thất yên lặng mấy giây, xoa khuôn mặt hơi đơ của mình, thì thào nói nhỏ: “Em thể hiện rõ lắm sao?”
Đa số thời điểm cô đều có thể kiểm soát rất tốt tâm trạng của mình.
Duy chỉ khi ở trước mặt Tần Bách Duật, cô mới có thể tự do tháo bỏ tất cả lớp ngụy trang và sự kiên cường, cũng không hề dè dặt thể hiện khía cạnh chân thật nhất của mình.
Cô nghĩ, nhất định là bà Liên đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô trước khi ra khỏi nhà, nên khi nhìn thấy Tần Bách Duật, cô vô ý để lộ vẻ mặt bi thương và bị anh nhìn thấu.
“Trước mặt anh mà còn khách sáo sao?”
Đèn xanh sáng lên, anh nổ máy xe, quan tâm nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Suy cho cùng bà ấy cũng là mẹ em, dù nói chuyện không xuôi tai thì cũng đừng gây áp lực quá lớn cho mình.”
Giọng của Tần Bách Duật nhẹ nhàng, bàn tay to dày ấm áp đáp xuống đỉnh đầu cô.
Đây là sự chững chạc và quan tâm của đàn ông trưởng thành sau năm tháng trui rèn mới có.
Nghiên Thời Thất bĩu môi, gạt tay anh xuống, “Em biết, chỉ là em bị ảnh hưởng tâm trạng chút thôi, không có gì khác.”
Nghe cô nói vậy, khóe môi Tần Bách Duật nở nụ cười nhẹ, anh dời tay khỏi đỉnh đầu cô, véo nhẹ mặt cô một cái, sau đó tập trung lái xe.
Nửa tiếng sau, Nghiên Thời Thất ngồi trong xe nhíu mày, nheo mắt, hơi mờ mịt nhìn tiệm áo cưới sang trọng và lộng lẫy ở mặt tiền đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755695/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.