Giọng nói đầy yêu thương của anh như xua tan mệt mỏi của cô.
Cô ngồi dậy dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, xếp bằng hai chân, chống hai tay xuống mép giường, mắt long lanh như ngấn nước, cất giọng trong trẻo: “Sao tối nay anh lại đón em đến đây?”
“Không phải ngày mai em phải đi Tuyền Thành sao, dù sao trước khi đi cũng nên gặp mặt.”
Giọng anh trầm thấp dịu dàng, nhìn vào đôi mắt long lanh đang lấp lóe của cô, ánh sáng ấm áp phản chiếu bóng của hai người.
Lúc này, nhớ thương trong lòng trỗi dậy, anh nâng khuôn mặt non mềm của cô lên, hôn lên môi cô.
Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn mờ tối trốn sau mây đen, bên giường là anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm như ngọc đen dưới đầm nước, tràn ngập bóng tối u ám.
Tiếp đó là sự im lặng ngầm hiểu lẫn nhau.
Nghiên Thời Thất mím môi.
Mặt đỏ bừng, cụp mắt xuống, ngón tay thỉnh thoảng gảy mép giường, tim đập như trống chầu.
Động tác nhỏ này của cô đều lọt vào mắt Tần Bách Duật.
Hình như mỗi lần căng thẳng, cô sẽ vô thức làm thế này.
Anh cất giọng hơi khàn: “Tối nay em đã ăn gì chưa?”
Nghe được câu hỏi của anh, Nghiên Thời Thất mù mịt lắc đầu: “Chưa, ghi hình liên tục, em không có thời gian.”
“Em đi tắm đi, lát nữa xuống nhà ăn cơm.”
Trong lúc nói chuyện, anh tiện tay vén tóc cô ra sau tai, nhéo khuôn mặt non mềm của cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiên Thời Thất ngơ ngác nhìn theo tấm lưng rộng và thẳng của anh.
Tận đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755701/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.