CHƯƠNG 1584: TÔI SẼ KHÔNG LY HÔN!
Ly hôn?
Bầu không khí trong xe như đông cứng lại vì câu nói này của Lôi Hạc Đình.
Hoắc Tâm Liên vẫn chưa kịp dời mắt khỏi gương mặt ông, thoắt cái ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc khó tin.
Bà ta khẽ hé miệng, hoảng hốt nhìn ông rất lâu.
Một lát sau, bà ta mới hoang mang hỏi: "Ông Đình, ông vừa... nói gì?"
Nhất định là bà ta nghe nhầm rồi.
Bọn họ đã kết hôn ba mươi năm, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?
Trong lịch sử nhà họ Lôi bao nhiêu năm qua, chưa từng có tiền lệ ông chủ và bà chủ ly hôn.
Giờ phút này Lôi Hạc Đình vẫn nhìn thẳng phía trước, thậm chí còn keo kiệt chẳng buồn liếc mắt nhìn bà ta.
Hoắc Tâm Liên càng lúc càng căng thẳng bồn chồn, ông mới lạnh lùng đáp: "Tôi đã bảo Hàn Mạt chuẩn bị xong đơn ly hôn rồi. Lát nữa về nhà bà hãy đọc kỹ, nếu có thắc mắc gì về điều khoản thỏa thuận thì có thể gọi luật sư tới sửa lại."
Ông vừa dứt lời, Hoắc Tâm Liên lập tức lắc đầu: "Ông Đình, ông đang nói đùa phải không? Lẽ nào là bởi vì lúc nãy tôi mới nói với đứa nhỏ kia vài câu mà ông đã chuyện bé xé ra to, muốn ly dị tôi? Nếu... ông tức giận, tôi có thể xin lỗi con bé, nhưng ly hôn..."
"Bà nghĩ tôi chuyện bé xé ra to thì khỏi cần xin lỗi." Nói rồi Lôi Hạc Đình nhìn sang Hoắc Tâm Liên.
Trong đôi mắt sâu thẳm của ông bình tĩnh không chút gợn sóng: "Sau khi về nhà, bà mau chóng ký đơn ly hôn đi. Từ nay về sau, không cần bà tiếp tục nhúng tay vào mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Lôi nữa."
Nghe đến đây, Hoắc Tâm Liên hít sâu một hơi, xoay người nhìn gương mặt nghiêm túc của Lôi Hạc Đình, bỗng dưng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bà ta lắc đầu lia lịa, thở dồn dập, lẩm bẩm nói: "Không, không được, tôi sẽ không ly hôn với ông đâu! Ông Đình, tôi đã chấp nhận Tiểu Duệ rồi, sao ông vẫn ép tôi? Rốt cuộc ông muốn tôi phải làm thế nào? Bao nhiêu năm qua..."
"Đủ rồi!" Lôi Hạc Đình mất kiên nhẫn, nhíu mày quay mặt sang chỗ khác, ngồi dựa vào lưng ghế rồi thở dài nặng nề: "Tâm Liên, bà gạt được bản thân nhưng không lừa được tôi. Kể từ khi tôi bế Tiểu Duệ về, bà chưa từng chấp nhận thằng bé.
Bà cẩn thận ngẫm nghĩ xem tối nay là dịp gì? Bà có thân phận gì? Nếu bà thật lòng chấp nhận Xu Tranh thì sao lại chạy đến trước mặt nó nói này nói kia? Tâm Liên, xem ra bà không để tâm những lời tôi nói với bà tối qua rồi."
Hoắc Tâm Liên hoảng loạn lắc đầu, vội kéo khuỷu tay Lôi Hạc Đình theo bản năng, nhún nhường lấy lòng: "Ông Đình, cho dù tôi làm sai, ông cũng không thể nói ly hôn là ly hôn được! Tôi biết ông thương Tiểu Duệ, nhưng tôi cũng chưa từng làm chuyện gì hại nó mà. Ông tuyên bố người đứng đầu nhà họ Lôi chỉ có thể là nó, tôi cũng chưa bao giờ phản đối. Cùng lắm là... vừa rồi tôi giận Xu Tranh vì trước kia nó làm người giúp việc lừa chúng ta, nên mới muốn răn dạy nó vài câu. Ông Đình, ông không thể đối xử với tôi như vậy được. Lẽ nào tôi hi sinh cho nhà họ Lôi chưa đủ hay sao?"
Hoắc Tâm Liên nghĩ đến hàng trăm hàng nghìn kết quả, nhưng không ngờ Lôi Hạc Đình sẽ máu lạnh vô tình đến mức đòi ly hôn với bà ta.
Chỉ vì bà ta răn dạy Đoan Mộc Xu Tranh sao?
Hay là Lôi Hạc Đình cũng mềm nắn răn buông, sợ nhà Đoan Mộc chĩa mũi nhọn vào nhà họ Lôi?
Có lẽ Hoắc Tâm Liên chưa bao giờ thật sự hiểu rõ tính tình Lôi Hạc Đình.
Thoắt cái, nỗi nghi ngờ trong lòng bà ta đã hiện rõ rành rành trên mặt.
Một mình Lôi Hạc Đình nắm giữ nhà họ Lôi bao lâu nay, lại sống cùng Hoắc Tâm Liên hơn ba mươi năm, có thể nói ông có thể dễ dàng nắm bắt được ẩn ý đằng sau từng ánh mắt, từng dáng vẻ của bà ta.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.