CHƯƠNG 2093: A ĐÌNH LÀ AI?
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của ba mình, Lãnh Thư Đồng thản nhiên cười mỉm, gật đầu chào ông ta.
Mann Field bình thản thu hồi tầm mắt, dẫn
Lãnh Nguyệt Đồng đi về phía ghế trên của chiếc bàn dài.
Trước khi dùng bữa thì vẫn phải trò chuyện, hàn huyên thân mật một lúc.
Lãnh Thư Đồng ngồi trong đám người, nhìn cảnh tượng toàn bộ thành viên của gia tộc Field đã ngồi vào chỗ, còn bản thân lại giống như người ngoài, chỉ ngồi ở chỗ của khách.
Đãi ngộ khác biệt như vậy gần như đã đủ để tóm tắt cuộc sống trong quá khứ của cô.
Lãnh Thư Đồng khẽ thở dài, hai tay để dưới bàn đan xoắn vào nhau.
Cho dù nội tâm có mạnh mẽ đến mức nào thì sự coi thường của người nhà vẫn khiến cho ánh mắt thoáng qua mất mát.
Trước mặt mọi người, Lãnh Nguyệt Đông đứng bên cạnh Mann Field, ngôn ngữ cử chỉ đều rất đúng mực. Cô ta mặc một bộ váy dài màu vàng sáng, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, quả đúng là xinh đẹp động lòng người.
Lúc này, Charles ngồi mãi trên cao, đôi mắt màu xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Đồng không chớp mắt.
Khi Mann Field kết thúc bài phát biểu khai tiệc, nhóm người giúp việc từ ngoài sảnh nối đuôi nhau đi vào, lần lượt đưa các món ăn kiểu Anh lên trước mặt các vị khách khứa.
Khó có thể tưởng tượng ra đây chỉ là một bữa tiệc sinh nhật của một cô con gái trong gia tộc.
Các vị khách khứa đang ngồi đây hầu như tập trung đủ mọi nhân vật quan trọng trong giới thương nghiệp lẫn giới quý tộc và hoàng gia. Ngay cả một vị công tước thường xuyên lộ diện trước mặt công chúng cũng nằm trong số các vị tân khách.
Bữa tiệc bắt đầu, lễ nghi trên bàn ăn của mọi người đều nhã nhặn, lịch sự.
Không bao lâu sau, một tên vệ sĩ đi đến sau lưng Charles, ghé vào bên tai ông ta nói nhỏ mấy câu. Charles buông dao nĩa xuống, tầm mắt lướt qua chiếc bàn dài, bình thản dừng lại ở phía đối diện, đúng lúc Hàn Vân Đình cũng cầm giấy ăn lau miệng, mắt mở lớn, yên lặng đối mắt với Charles.
Không có bất kì ai chú ý tới hành động này của hai người, ngay cả Lãnh Thư Đồng đang bồn chồn không yên cũng vậy.
Charles thấy Hàn Vân Đình gật đầu liền nheo mắt, đặt tấm khăn ăn trên đùi sang một bên, trong nháy mắt liền rời khỏi sảnh tiệc.
Vài phút sau, Hàn Vân Đình liếc mắt nhìn sang Lãnh Thư Đồng đang chẳng thiết ăn uống, trầm giọng nói: "Không muốn ăn thì đừng ăn nữa!"
Bàn tay đang cầm thìa của Lãnh Thư Đồng run run, mắt cô đảo một vòng, thở dài: "Cũng không phải là không muốn ăn, chỉ là... không đói lắm."
Vẫn đang ở trong biệt thự của gia tộc Field, cô khó có thể làm theo ý mình, nhất là khi trên lưng còn gánh nặng của cuộc hôn nhân với Charles. Cô rất lo sợ đêm nay sẽ phát sinh chuyện bất trắc.
Tuy rằng có Hàn Vân Đình ở bên, nhưng đối đầu với gia tộc Field có sản nghiệp lớn mạnh thì anh không phải là đối thủ của họ.
"Nếu không đói thì ra ngoài đi dạo một lúc nhé?"
Lãnh Thư Đồng nghe theo lời đề nghị của Hàn Vân Đình. Dù sao xung quanh cũng không có ai để ý tới cô, chi bằng theo Hàn Vân Đình ra ngoài hít thở không khí.
Nghĩ như vậy, cô phấn chấn đề nghị: "Em đưa anh tới trường đua ngựa tham quan. Đã lâu lắm em không gặp A Đình rồi!"
A Đình?
Trong mắt Hàn Vân Đình lóe lên tia sáng.
Anh cố nhịn không hỏi, nhân lúc không ai chú ý liền lặng lẽ đưa cô khỏi sảnh tiệc.
Song cảnh tượng này không qua được mắt Lãnh Nguyệt Đồng.
Cô ta nở một nụ cười xảo quyệt, đứng từ xa nhìn tên vệ sĩ ở một góc sảnh tiệc, dùng ánh mắt ra hiệu, người kia ngầm hiểu ý bèn theo sát hai người họ ra ngoài.
***
Ngoài cửa cung điện, Hàn Vân Đình đứng bên cạnh đài phun nước nhìn Lãnh Thư Đồng bên cạnh, dò hỏi cô với ý tứ sâu xa: "A Đình là ai?"
Thôi xong!
Bả vai Lãnh Thư Đồng run lên, cô căng thẳng cắn môi.
Ấy vậy mà cô lại nhất thời buột miệng nói ra cái tên A Đình này!
"Hử? Nói cho anh nghe A Đình là ai!" Hàn Vân Đình thấy cô do dự không nói, lập tức vươn tay véo mặt cô: "Còn định giấu anh à?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.