CHƯƠNG 2202: TIỂU ĐÔNG THA THỨ CHO ANH RỒI SAO ? Hôm nay, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông ở trên đỉnh núi Dưỡng Thọ cả ngày. Nhiệt độ trong lều vừa phải, ánh đèn ấm áp xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Họ nằm cạnh nhau, thỉnh thoảng trò chuyện, từ trưa đến lúc mặt trời lặn. Ở bên nhau thế này bỗng dưng khiến Tô Uyển Đông cảm nhận được ý nghĩa của việc cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cũng vì thế nảy sinh ý nghĩ muốn được bên nhau dài lâu. Chiều tối, mặt trời lặn về hướng Tây, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ núi Dưỡng Thọ trong một vùng ánh sáng màu vàng. Tô Uyển Đông yên lặng dựa vào đầu vai Lăng Vạn Hình, sau đó chợt buột miệng hỏi: "Anh định xin ba mẹ tha thứ cho mình như thế nào?" Lăng Vạn Hình quay đầu hôn lên đỉnh đầu chị: "Anh có cách của mình, Uyển Đông, em chỉ cần nhớ lời em nói, nếu ba mẹ tha thứ cho anh, em phải về nhà với anh." "Được..." Thật ra, Tô Uyển Đông cũng rất tò mò về việc Lăng Vạn Hình cả một đời quyết đoán sẽ cầu xin phụ huynh tha thứ như thế nào. Tối hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, họ lái xe trở lại biệt thự nhà họ Lăng. Tô Uyển Đông vừa vào cửa đã đi vào phòng tắm, Lăng Vạn Hình thì ngồi trong phòng khách và gọi điện cho Tô Dụ Cảnh. "Anh Tô, tôi là Lăng Vạn Hình." Đầu bên kia điện thoại hơi xôn xao, Tô Dụ Cảnh đứng dậy đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2777014/chuong-2202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.