Khi Kỳ Trừng bước vào trạng thái làm việc, cô sẽ vô thức nói ra phán đoán của bản thân, lúc ý thức được, cô đã cảm thấy hơi thở của anh gần kề, phả vào cổ mình, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác tê dại vẫn lan tỏa toàn thân.
Cô điều chỉnh lại tư thế, thu hồi ánh mắt, nghiêm túc giải thích: "Toàn bộ khung cảnh gần rất rực rỡ, cảnh vật và nhân vật đều phù hợp với niềm vui khi dạo chơi, nhưng cảnh ngoài xa lại ảm đạm tối tăm, những sự vật vốn có thể phác hoạ đơn giản lại được hoạ sĩ nhấn mạnh, qua sự đối lập này, có thể thấy được tâm trạng của hoạ sĩ không thuộc về những người đang vui vẻ dạo chơi, người này chỉ đứng từ xa nhìn sang, ôm nỗi bi thương cô độc nhìn ngắm niềm vui của mọi người.”
Sợ anh vẫn chưa hiểu, Kỳ Trừng thẳng thắn giải thích: "Anh có thể hiểu là cảnh vui làm nổi bật nỗi sầu đi.”
Bùi Dư Yến không tự chủ được mà nở một nụ cười, dáng vẻ nghiêm túc của cô bây giờ dễ thương hơn nhiều so với lúc cô thi triển mồm mép sắc bén.
"Anh Bùi..." Cô vừa định mở miệng nhờ anh giúp cố định trục tranh, Bùi Dư Yến đã bình thản lên tiếng: "Đừng gọi thế nữa, gọi là anh Ba đi."
Giọng anh rất nhẹ nhàng, nhưng Kỳ Trừng lại sợ mình nghe không rõ, không khỏi hỏi lại: "Anh… Anh Ba?
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua đỉnh đầu anh, khiến con ngươi của Bùi Dư Yến lúc này thêm phần nâu nhạt, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-den-nui-song-long-lay/2753636/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.