Nhìn thấy sự thay đổi của bản thân, phản ứng của Giang Cố bình tĩnh hơn cậu tưởng, thậm chí cậu còn có cảm giác cuối cùng mọi chuyện cũng đã được định đoạt.
Cậu không hề sợ hãi trước sự biến mất của mình, rời khỏi nơi này, cậu cũng chỉ là quay về bên cạnh Tư Hành của tương lai mà thôi. Nhưng Tư Hành mười tám tuổi thì phải làm sao đây? Liệu anh có còn nhớ cậu không, hay rồi cũng quên mất cậu?
Nhận ra người trong lòng đang mất tập trung, Tư Hành khẽ cắn nhẹ lên môi cậu: "Như này cũng có thể phân tâm à?"
Giang Cố vòng tay ôm lấy cổ anh, còn tiện thể vuốt nhẹ mái tóc sau gáy, cười nói: "Còn nhớ ngày quan trọng mà em đã bảo anh không?"
Tư Hành: "Ngày 21 tháng 4 năm 2017, sao vậy?"
Giang Cố: "Anh nhất định phải nhớ kỹ, ngày hôm đó anh phải giữ chú dì ở nhà, nhất định không được đi đâu cả. Còn nữa..."
Cảm giác bất an bất chợt ập đến, Tư Hành siết chặt vòng tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn: "Còn gì nữa?"
Giang Cố nghịch lọn tóc trước trán anh, dịu dàng nói: "Còn có, em đã nói cả đời là thật lòng, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau rất lâu rất lâu, nếu một ngày nào đó em biến mất, đừng sợ, cũng đừng đi tìm em, đến thời điểm, em sẽ quay về."
Sắc mặt Tư Hành hoàn toàn căng thẳng: "Có ý gì? Cái gì gọi là một ngày nào đó em biến mất? Có phải mẹ em biết quan hệ của chúng ta rồi không, Giang Cố,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-om-yeu-duoc-nang-niu-trong-tim/1890112/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.