T11: Sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học của Tư Hành khiến anh tỉnh dậy đúng giờ. Một đêm không ngủ ngon làm mí mắt anh dù đã tỉnh vẫn có chút nặng trĩu, bao nhiêu năm nay vẫn luôn ngủ một mình, đột nhiên bên cạnh có thêm một người, dù là người mình thích, nhưng nhất thời anh vẫn có chút không quen. Thói quen ngủ của Giang Cố khá tốt, không phải loại người lăn lộn lung tung trên giường. Cậu ngủ thế nào thì cả đêm gần như vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chỉ có điều từ việc gối đầu lên cánh tay anh chuyển thành ôm eo anh và gối đầu lên ngực anh. Ngực bị một cái đầu đè lên khiến Tư Hành mơ cả đêm. Dù tỉnh dậy anh không còn nhớ rõ mình mơ gì, nhưng cảm giác mệt mỏi thì rất thật. Tư Hành thử khẽ rút người ra khỏi "sự đè nén" của Giang Cố, nhưng anh vừa động đậy, Giang Cố cũng động theo. Cậu không tỉnh, chỉ nhấc chân đặt lên chân anh, đổi sang tư thế ôm chặt hơn. Tư Hành lập tức từ bỏ ý định rời giường, mở mắt nhìn bầu trời trắng dần như bụng cá, từ xanh thẫm chuyển sang trắng nhạt. Khi đầu óc trống rỗng, thính giác bỗng trở nên nhạy bén lạ thường. Nằm trên giường, Tư Hành nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, tiếng công nhân vệ sinh quét đường, âm thanh của chiếc chổi lớn bó bằng cành khô cọ xát trên mặt đường nhựa, có tiếng bánh xe qua lại lăn trên mặt đất. Anh chưa bao giờ biết rằng buổi sáng ngoài cửa sổ lại náo nhiệt đến vậy, cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dep-om-yeu-duoc-nang-niu-trong-tim/1890121/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.