Biên cảnh Cửu Nguyên, tuyết rơi không giống nơi khác, càng thêm lạnh buốt tận xương, mang theo sát khí nặng nề, vô tình như gió bắc rít gào, phấp phới vạt áo tướng quân, tay cầm thanh kiếm lạnh băng ba thước, đi đến đâu cỏ cây đều không sống nổi.
Tuyết lớn không cản nổi chiến sự. Quân Trấn Bắc cùng đại quân Bắc Địch giao chiến trên cánh đồng mênh mông.
Trên chiến trường rộng lớn như vậy, tầm nhìn thoáng đãng, khó mà thắng nhờ mưu mẹo hay kỳ binh, phần nhiều chỉ dựa vào số lượng, vào lòng quân, vào sự phối hợp linh hoạt, ăn ý và khó bị rối loạn.
Quân Trấn Bắc, kỵ binh tiên phong đi đầu, mũi đao nhọn xé toạc trận hình địch, va chạm như cối xay thịt, máu chảy đỏ đất, không ngươi chết thì ta mất mạng! Chiến tướng Vi Liệt chẳng những không sợ mà còn càng thêm hưng phấn khi thấy máu, cưỡi ngựa cũng chẳng ra dáng, cầm giáo múa loạn mà cười lớn: "Lũ cháu kia! Lão gia các ngươi tới rồi, còn không mau quỳ xuống!"
Đầu lĩnh hăng máu, tiên phong quân càng gào thét xông lên, không thèm để ý tình thế xung quanh, cũng chẳng quản Bắc Địch lọt qua hai bên, chỉ lo xông thẳng, từ giữa đội hình địch quân chém ngang qua, kéo theo hơn nửa số binh Bắc Địch lọt vào bụng quân Trấn Bắc.
Chiến tướng đầu trọc Phàn Đại Xuyên thì không cưỡi ngựa, tay cầm trường kích chống địch. Đôi mắt to như chuông đồng, nghiêm nghị nhưng vẫn thích bắt bẻ: "Chiêu này của ngươi yếu quá! Đao kia chém kiểu gì vậy, vợ nhỏ ngươi dạy hả? Định cưỡi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-duoc-tran-bac-vuong-nang-niu-trong-tim/2894648/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.