“Phụ nữ xấu, chỉ cần thông minh, là sẽ có quà.”
Khi Vương đến, tôi vẫn đang ở bên trong quán bar. Tôi không uống rượu nữa để tránh mùi rượu quá nồng. Thay vào đó, Dim để tôi uống nước ép hoa quả mà tôi biết là thật ra anh ấy tự đi ép hoa quả cho tôi uống. Vì đây là bar quen của Dim nên anh ấy khá tự do làm điều anh ấy muốn.
Vương gọi điện để tôi biết anh đến.
Dim không theo tôi ra ngoài. Anh ấy là người khá biết ý dù chúng tôi chẳng có quan hệ mờ ám gì nhưng tránh được phiền phức cho tôi là anh ấy đều cố gắng tránh.
Vương thấy tôi, anh mỉm cười rồi đưa tôi áo chống nắng.
- Em mặc vào đi.
Tôi đưa tay ra cầm áo, ngẩng lên, nheo nheo mắt nhìn bầu trời.
Vương để tôi mặc áo, lên xe rồi mới chạy xe. Anh làm mọi thứ rất chậm rãi. Dù tôi có lề mề đến mức nào thì anh cũng kiên nhẫn chờ đợi, không phàn nàn hay khó chịu gì cả. Tôi không biết phần tính cách này của anh là từ ai nhưng chắc chắn không phải từ bố mẹ anh. Bởi khi tôi tiếp xúc, họ không thể hiện họ là những người biết kiên nhẫn chút nào. Hay cũng có thể là do những lời tôi nói khiến người khác dễ dàng bộc phát tâm trạng hơn.
Tôi dựa đầu vào lưng Vương, nói khe khẽ.
- Anh có gặp Huy không?
- Có gặp.
- Cậu ấy vừa tới nhà anh à?
Tôi khịt mũi, hỏi tiếp.
Vương đáp lại tôi.
- Vừa tới.
- Vậy mà anh chạy tới đây… cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-la-quen-mat/1847657/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.