Cung Thầm, trước khi trút hơi thở cuối cùng, đã bị những kẻ đối địch rút tiên cốt. Suốt quá trình mười một căn cốt đầu bị loại bỏ, hắn chỉ khẽ nức nở một tiếng khi xương bàn tay phải bị rút ra. Đó là một khối xương cốt tinh oánh dịch thấu, mang hình bán nguyệt, nằm ngay phía sau lòng bàn tay phải của hắn.
"Kiếm cốt?!"
"Hắn ta thế mà lại có kiếm cốt ư?"
"Không phải người ta đồn hắn không có thiên phú luyện kiếm sao, sao lại xuất hiện kiếm cốt?"
"Ai mà biết được, dù sao kiếm cốt đã bị rút rồi, đời này hắn cũng đừng hòng mà cầm kiếm nữa."
"Ha, hắn còn có đời này để mà cầm kiếm sao?"
Dưới đài Trừng Ác, dòng người chen chúc xô đẩy, khi kiếm cốt của Cung Thầm lộ diện, một làn sóng nghị luận đã vang lên khắp nơi. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, mọi thứ lại trở về sự yên tĩnh vốn có. Dù sao đi nữa, số phận đã định, Cung Thầm sẽ phải chết.
Người thi hành án tử lại chính là biểu đệ của Cung Thầm, tiểu công tử Đoạn gia, tên Đoạn Khâm.
Trong tầm mắt bị máu loãng che phủ, Cung Thầm lờ mờ nhìn thấy một đôi ủng đen quen thuộc, được thêu chỉ vàng tinh xảo ở bên cạnh. Đó là đôi ủng mà mẫu thân Đoạn Khâm đã đích thân làm cho hắn. Mà trớ trêu thay, chính mẹ của Đoạn Khâm lại là người đã bị Cung Thầm tự tay g**t ch*t.
Gương mặt Cung Thầm khẽ co giật một cách cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn vô vàn gian nan mà lật mình, lập tức, mười một vết máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848529/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.