Theo nắp hắc quan được vén mở.
Một luồng huyết tinh khí dày đặc tràn ra từ bên trong.
Ô ——
Âm khí một lần nữa tụ lại. Chỉ là chúng còn chưa kịp đến gần nửa bước, đã bị luồng kiếm khí màu tím sắc bén đáng sợ che trời lấp đất tàn nhẫn treo cổ. Bốn phía tức khắc vang lên tiếng ác quỷ k** r*n, giống như một luyện ngục thực sự.
Mà thi thể Cung Thầm vẫn an tĩnh nằm dưới đáy quan tài.
Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được rằng, một kẻ tội nhân đã từng chịu đựng hình phạt rút cốt khi còn sống, lúc chết lại có biểu cảm không hề đáng sợ, thậm chí là bình tĩnh, ôn hòa.
Nhìn thấy thi thể Cung Thầm trong khoảnh khắc, trong ánh mắt của Từ Tứ An, ngoài sự lạnh băng trước sau như một, còn có một loại cảm xúc khác.
Là hận.
Cung Thầm đã nắm bắt được điều đó.
Càng lúc càng mãnh liệt, giống như vết bỏng rát sau khi bị giá lạnh tổn thương. Một nỗi hận mà Từ Tứ An hận không thể băm vằm Cung Thầm thành vạn mảnh.
Nếu như Cung Thầm còn có thể nguyên vẹn để gặp được Kha Tuế, hắn nhất định phải một lần nữa giới thiệu về Từ Tứ An cho Kha Tuế.
—— Từ Tứ An, sư huynh trên danh nghĩa của ta, nhưng trên thực tế lại là đối thủ không đội trời chung của ta.
Mối thù sâu xa giữa hai người phải kể từ bảy năm trước, khi cả hai xuống núi và vô tình lạc vào một trận ảo cảnh.
Năm đó Cung Thầm còn nhỏ tuổi, hắn cho rằng ký ức trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848530/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.