Từ Tứ An nhắm mắt lại.
Y không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này.
Thậm chí từ rất lâu trước đây, y đã từng hỏi Cung Thẩm một câu hỏi tương tự.
Đó là năm thứ hai y cùng Cung Thẩm xuống núi.
Chiều tối mùa xuân, mưa gió tràn qua bờ đê.
"Sóng nước không xâm phạm, ừm, không làm ướt y phục của ta?"
Cung Thẩm vẫn còn đang vất vả niệm chú thì Từ Tứ An hai ngón tay điểm nhẹ về phía trước, một chú tránh nước hoàn hảo đã dán lên người Cung Thẩm.
Rồi y mới không vội không vàng mà lại niệm thêm một cái nữa ném lên người mình.
Mưa giăng đầy trời lướt qua người hai người, loang lổ từng tầng ánh sáng cam.
"Cảm ơn sư huynh."
"Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, sau này ra ngoài, đừng nói là ta dạy ngươi."
Y nói rất không khách khí, nhưng Cung Thẩm không để tâm, sờ mũi nói: "Biết rồi."
Thực ra Cung Thẩm ngộ tính không tệ, nhưng không hiểu sao, Từ Tứ An cảm thấy tâm trí hắn không đặt vào việc tu luyện thuật pháp, mỗi lần răn dạy hắn, hắn cũng luôn không coi trọng.
Từ Tứ An vì thế mà thất thần một lúc, Cung Thẩm đột nhiên kéo tay áo y, khẽ kêu lên:
"Sư huynh, đừng giẫm."
Y dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Trên mặt đất có một thứ kỳ lạ.
Cái đầu to như quả dưa hấu, đôi tai nhỏ như hạt dẻ, và cơ thể cùng cái đuôi như lá chuối.
Thứ đó mềm nhũn lật người trên bãi cát, lộ ra hai con mắt tím như quả nho.
Đầu óc Từ Tứ An trống rỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848556/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.