Cung Thẩm cõng Từ Tứ An lên.
Hai người lập tức kề sát lại gần.
Gần đến mức Từ Tứ An có thể cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa một người ở tuổi mười tám và mười hai.
Sáu năm, hóa ra có thể khiến một thiếu niên từng bị người khác nắm chặt cổ, mặc sức xẻ thịt, đột nhiên cao lớn đến vậy, vai và lưng trở nên rộng rãi, vững chắc đến thế.
Hoặc xa hơn nữa.
Khi thiếu niên vẫn còn là một đứa trẻ con, luôn miệng gọi "ca ca ca ca", y chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ bị tên nhóc này cõng lên.
Khi Cung Thẩm cười, giọng hắn run run, cơ thể cũng run rẩy theo, khiến Từ Tứ An khó phân biệt được, khoảnh khắc này, thứ đột nhiên đập vào lồng ngực là lưng Cung Thẩm hay trái tim của chính mình.
"Nhưng mà, sư huynh im lặng tuy tốt,"
Để tránh Từ Tứ An trượt xuống, Cung Thẩm cúi đầu thấp hơn một chút, khẽ nói: "Ta vẫn mong huynh mau chóng khỏe lại, dù sau đó huynh có nổi cáu với ta một trận cũng được."
Nổi cáu?
Từ Tứ An tròng mắt động đậy.
Kỳ lạ.
Nếu là người khác, dám dùng giọng điệu khinh suất như vậy mà nói y "ngoan quá", còn dám kề sát y như thế, y chắc chắn sẽ tức điên lên ngay lập tức.
Vì ghê tởm.
Nhưng tại sao bây giờ lại không?
Không tức giận, cũng không ghét bỏ.
Thậm chí, thậm chí là...
Từ Tứ An khẽ mím môi, không cho phép mình suy nghĩ nữa.
Sau khi ăn những quả đó, y có thể cảm nhận rõ ràng thể lực và linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848557/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.