Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay giữ chặt mắt cá chân Từ Tứ An, gần như nâng y rời khỏi mặt đất.
Rầm.
Kéo xuống nước, vội vàng mà lại dịu dàng.
Năm ngón tay Cung Thẩm dùng sức, nắm chặt Từ Tứ An dưới nước, như người từ vực sâu nắm lấy sợi dây leo lên, dễ dàng để lại những vết hằn đỏ thẫm trên bắp chân Từ Tứ An.
Từ Tứ An dường như cảm thấy không thoải mái, duỗi chân còn lại ra đạp hắn, nhưng vẫn bị giữ lại.
Cung Thẩm hai tay siết chặt lấy hai chân y, ào một tiếng đứng dậy, thẳng tắp ôm y lên như bế một đứa trẻ.
Hai người cùng lúc nổi lên mặt nước.
Từ Tứ An chưa từng bị người khác ôm như vậy, lập tức vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vừa xấu hổ.
Ánh tím chợt lóe, linh lực theo bản năng cuồng bạo phóng ra, dường như muốn kéo cả suối nước nóng cùng chìm, sóng nước lay động, mãi không dứt.
Mà Cung Thẩm vẫn bất động.
Từ Tứ An vẫn dừng lại ở thời điểm quan trọng, linh lực bạo động rút về từ trước mặt Cung Thẩm, như lý trí quay trở lại.
Y không thể không chống lên bờ vai rộng lớn tr*n tr** của Cung Thẩm, mắt trợn tròn, rất tức giận, cũng rất bất lực.
"Buông ra."
"Ta không buông." Cung Thẩm chợt dang rộng hai chân Từ Tứ An, chen vào, dáng người sừng sững như núi, chiếm lấy từng tấc đất này, ánh mắt u ám ép sư huynh của mình vào bức tường đá trơn bóng, "Là ngươi muốn ta không rời nửa bước."
Từ Tứ An chợt siết chặt hai tay, gần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848567/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.