Phố Thính Phong.
"Ngươi hỏi nàng ở đâu, lại không hỏi ta là ai."
"Người xấu."
"Rốt cuộc vì sao, ngươi lại gầy đi nhiều như vậy?"
"Ta nhớ ngươi lắm, Từ Tứ An."
"............"
Từ Tứ An đột ngột tỉnh giấc từ trong mơ vì tim đập loạn xạ, mở mắt ra, ngoài cửa sổ một mảng âm u.
Y từng trải qua một lần tim đập loạn xạ như vậy, đó là khi y bế quan, vì vậy lập tức giải trừ thiền định, vội vã xuống núi liền nghe được tin Cung Thẩm sắp bị xử tử.
Tim đập loạn xạ ngày càng dữ dội, y lập tức xuống giường, đẩy cửa bước ra, tỳ nữ không biết thấy gì, mặt lộ vẻ mừng rỡ: "Công tử, thân thể của ngài..."
"Cung Thẩm đâu?" Từ Tứ An ngắt lời nàng.
"Cung công tử tối qua đã ra ngoài rồi, nô tỳ cũng không biết đi đâu, nhưng mà, Khâu Ca và Tu thúc đi cùng hắn."
Lời vừa dứt, "Ầm" một tiếng—
Tiếng chấn động như sấm rền gần như khiến trái tim của mọi người trên cả con phố đều run rẩy theo.
Từ Tứ An giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cuối tầm mắt, tấm bia đá trăm năm tuổi chậm rãi đổ xuống, bụi bặm cuồn cuộn bay lên khi nó chạm đất, gần như che kín cả bầu trời.
"Vân Thanh Bia sụp đổ—!!"
Có người gào thét khản cả giọng, cố gắng đánh thức mỗi người còn sợ hãi trên phố: "Cửa Quỷ mở toang—"
"Nhanh—chạy—"
Giây tiếp theo, tiếng la hét vang lên liên tiếp, dòng người như thủy triều đổ về phía đông.
Chỉ duy nhất một người đi ngược dòng.
Từ Tứ An gạt đám đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-muon-lam-gi-voi-thi-the-ta-vay-ha/2848612/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.