Hạ Bạch chưa bao giờ nghiêm túc nhìn đến, cậu không biết ánh mắt lúc bình thường của Tống Minh Lượng trông như thế nào.
Cậu trực giác không phải như thế này. Có lẽ đôi mắt kia âm trầm u ám, sẽ không điên cuồng thế này, cũng sẽ không cười điên cuồng lặng lẽ như vậy, lộ cả hàm răng ra.
Điều khiến cho cậu cảm thấy Tống Minh Lượng không bình thường chính là bàn tay lạnh lẽo nhớp nháp đặt trên bắp chân của cậu, không phải nhiệt độ mà người bình thường nên có.
Hạ Bạch lại nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Không biết hiện tại là mấy giờ, toàn bộ ký túc xá ngoại trừ tiếng thở đều không có bất kỳ âm thanh nào. Nghe tiếng hít thở, hai người cả đêm không ngủ hôm qua đã ngủ rồi, hơn nữa ngủ rất sâu.
Bàn tay đặt trên bắp chân của cậu trượt xuống, một luồng khí lạnh ùa vào, hơi ấm trên người Hạ Bạch bị xốc lên.
Một tràn tiếng sột soạt, Hạ Bạch cảm thấy Tống Minh Lượng chui vào chăn của cậu rồi bò về phía trước ở trong chăn, nói là bò, không bằng nói là ngọa nguậy thì đúng hơn.
Khi bò đến giữa, cậu ta dừng lại.
Hạ Bạch cảm giác cảm thấy eo mình lạnh lẽo, Tống Minh Lượng chạm vào eo của cậu.
Cậu cuốn chăn trở mình, chăn trượt khỏi người của Tống Minh Lượng. Hạ Bạch nghiêng người vẫn không nhúc nhích, hơi cụp mắt giữ vững hô hấp, cậu có thể cảm giác được Tống Minh Lượng đang cúi người nằm ở bên cạnh, có lẽ là đang nhìn chằm chằm cậu.
Hơi thở mát lạnh như nước ở ngay bên tai Hạ Bạch, lướt nhẹ qua từng sợi lông nhỏ trên mặt của cậu.
Không biết qua bao lâu, Tống Minh Lượng cuối cùng cũng đi xuống.
Hạ Bạch vẫn không nhúc nhích, khóe mắt dán chặt vào chiếc thang cuối giường.
Năm phút sau, một cái đầu chậm rãi lộ ra.
Tống Minh Lượng có rất nhiều tóc, mái tóc vừa đen vừa dày rối bù, còn hơi dài, khi nhô lên như vậy thì trông như một quả bóng đen, nhưng hai con mắt rất sáng, lại bị tóc mái dày che đi một nửa, lặng lẽ theo dõi con mồi vào trong đêm khuya.
Người trên giường không nhúc nhích, nghiêng người mặt hướng vào bức tường phòng ký túc xá.
Cái đầu kia lại chìm xuống.
Sau khi Hạ Bạch cảm giác được Tống Minh Lượng đã thật sự đi xuống thì mới từ nghiêng người nằm ngửa, mắt vẫn hơi cụp xuống, chỉ dùng khóe mắt đảo qua ký túc xá.
Tống Minh Lượng đi tới đối diện.
Cậu ta đặt tay lên thành giường của Ôn Đông, nhìn chằm chằm vào Ôn Đông.
Tầm mắt Hạ Bạch không quét được đến phía dưới, không biết cậu ta đang đứng lơ lửng hay đang dẫm lên ghế, chỉ nhìn thấy được cái bóng đen sì đang áp vào giường của Ôn Đông.
Chớp mắt một cái, một lúc sau cậu lại nhìn sang, Tống Minh Lượng đã đến giường của Mạnh Thiên Hữu.
Có thể là để thuận tiện cho việc di chuyển nhanh chóng, khi Mạnh Thiên Hữu ngủ cũng không cởi giày, hai chân gác ở lối lên xuống cầu thang.
Tống Minh Lượng đứng trên thang nhìn chằm chằm vào đôi giày của Mạnh Thiên Hữu, dựa rất sát, nhìn đến cực kỳ hưng phấn và tập trung, giống như có thể xuyên qua đôi giày rộng và dây giày lỏng lẻo mà nhìn thấy được bên trong giày, bên trong có thứ gì đó thu hút cậu ta.
Có thể là do dựa gần quá, Mạnh Thiên Hữu trong lúc ngủcảm giác được cái gì, chân cử động một chút.
Lúc này Tống Minh Lượng mới thu hồi tầm mắt nhìn lén, giống như trên giường của Hạ Bạch, cậu ta chậm rãi leo lên giường của Mạnh Thiên Hữu, nửa nằm ở trên người Mạnh Thiên Hữu rồi nghiêng người về phía trước một chút, vén một góc chăn mỏng của Mạnh Thiên Hữu lên, vén ra một cửa động.
Cậu ta cúi người nhìn vào bên trong động.
Trong bóng đêm, bóng đen không biết vì sao run lên mấy cái, thò luôn bàn tay vào.
“Khụ khụ!”
Người ở giường số 1 không biết có phải bị cảm lạnh hay không mà ho lên.
Tiếng ho này không đánh thức những người đêm qua không ngủ cả đêm, nhưng lại làm cho bóng đen đang nằm trên giường số 4 dừng lại.
Bóng đen ngừng động tác, sau đó quay lại nhìn người nằm trên giường số 1 Ký túc xá tối om, nguồn sáng duy nhất là hai con mắt, giống như mắt mèo mượn chút ánh sáng trong đêm tối, sáng đến đột ngột mà quỷ dị.
Tống Minh Lượng không tiếp tục động tác nữa, cậu ta lặng lẽ về giường của mình.
Thời gian còn lại của đêm, chỉ cần Hạ Bạch hé mắt ra thì cậu luôn có thể nhìn thấy hai tia sáng nhàn nhạt phát ra từ khe hở dưới chăn trên giường số 3.
Sáng hôm sau, khi Lận Tường đến tìm Hạ Bạch cùng đi ăn sáng, kinh ngạc nhìn cậu: “Hạ Bạch, tối qua cậu không ngủ được hả?”
Theo sự hiểu biết của cậu ta về Hạ Bạch, có hai việc cậu rất bền lòng vững dạ, đó chính là ăn và ngủ, không gì có thể ảnh hưởng được cả.
Ba người còn lại trong ký túc xá cũng ở đây, Tống Minh Lượng ngồi ở trên ghế phía sau Hạ Bạch. Hạ Bạch ho khan hai tiếng, nói: “Hình như hơi cảm, không chỉ ho, còn có hơi tiêu chảy, muốn đi vệ sinh.”
Lận Tường nhìn cửa nhà vệ sinh đóng chặt, hình như là Mạnh Thiên Hữu ở bên trong. Cậu ta nói: “Căn tin có nhà vệ sinh đấy, tôi đi cùng cậu nhé?”
Hạ Bạch gật đầu, “Ừm, có hơi gấp.”
Lận Tường nói với ba người khác, “Chúng tôi đến căn tin trước, gặp ở căn tin nhé.”
Khi hai người đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Hoa Hạo Minh đến đây, Lận Tường nói với anh ta: “Anh, Hạ Bạch bị tiêu chảy, em dẫn cậu ấy đến nhà vệ sinh dưới căn tin trước.”
Hoa Hạo Minh nhìn thoáng qua Hạ Bạch, “Vội đến nhà vệ sinh ở căn tin làm gì, nói không chừng đến đó còn phải xếp hàng, hiện giờ phòng ký túc xá của chúng ta cũng không có ai, cứ đến ký túc xá của chúng ta đi.”
Lận Tường: “À? Đúng rồi ha!”
Hai người dẫn Hạ Bạch đến phòng 304.
Sau khi vào phòng Hoa Hạo Minh trực tiếp hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Lận Tường: “A?”
Hạ Bạch không hỏi tại sao Hoa Hạo Minh nhìn ra được, thời gian không nhiều lắm, cậu trực tiếp nói chuyện tối hôm qua với hai người.
Lận Tường cau mày, “Tống Minh Lượng vẫn bị ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc là cậu ta bị sao thế?”
Hiện giờ hai người cũng không thể cho cậu ta được đáp án, tự cậu ta bắt đầu phát tán tư duy mà suy tư lên, “Ngày hôm qua Ôn Đông nói đến vấn đề cung ứng thầy đại thể cho học viện y, còn nói có thể là trường học tạo ra nhiều thầy đại thể như vậy. Tống Minh Lượng lại nói cậu ta không xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta lại biến thành như vậy…… Tôi biết rồi! Có thể là thế này không?”
Hoa Hạo Minh rất phối hợp hỏi: “Sao?”
Lận Tường phấn khích nói: “Nhà xác có nguồn ô nhiễm, có thể là thời gian nào đó đã được giáo sư nào đó nghiên cứu, thứ này sẽ khiến cho người tiếp xúc dần dần từ người sống biến thành xác ma, trở thành thầy đại thể trên bàn thí nghiệm, thậm chí có khả năng bọn họ vẫn còn có ý thức khi bị giải phẫu nữa! Cho nên cá nhân Tống Minh Lượng cảm thấy không xảy ra chuyện gì, thực ra đã bị ô nhiễm, sắp biến thành xác ma rồi!”
Trí tưởng tượng của cậu ta vẫn luôn rất được.
Thấy hai người không đồng ý với ý nghĩ của mình, Lận Tường bổ sung: “Cũng có thể không phải nguồn ô nhiễm, nhưng quỷ mà bọn họ nói chỉ là quỷ bị nguyền rủa, người bị nguyền rủa sẽ trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Không đúng.” Hoa Hạo Minh cắt ngang tự hoàn thiện cậu ta, “Từ cơ bản đã sai rồi, cậu đã quên câu mấu chốt nhất của Đới Lương Viễn à.”
Lận Tường: “Cái gì?”
Hạ Bạch: “Nhiều người vào nhà xác đã phát điên, tự hành hạ bản thân cho đến chết.”
Lận Tường sửng sốt một chút, đúng vậy, là người điên, còn tự hành hạ mình cho đến chết.
“Nhưng, Tống Minh Lượng thoạt nhìn không giống như là muốn tự hành hạ mình, mà là muốn hành hạ người khác.”
Hơi tưởng tượng một chút, đêm khuya cậu ta bò lên giường của các bạn cùng phòng, Lận Tường liền nổi da gà ở trong lòng.
Hoa Hạo Minh: “Có thể tối hôm qua chỉ là vừa mới bắt đầu, sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Hạ Bạch: “Nên nói với những người khác không?”
Hoa Hạo Minh nghĩ nghĩ, “Tạm thời không cần, cứ xem tình huống rồi quyết định.”
“Đúng đúng đúng.” Lận Tường nói: “Còn có một khả năng, đó chính là nhà xác có quỷ thật, sau khi Tống Minh Lượng vào nhà xác liền bị quỷ ám vào, con quỷ ở cơ thể đã ảnh hưởng cậu ta, chiếm cơ thể của cậu ta, như vậy cũng có thể giải thích tại sao các bạn học phát điên rồi tự hành hạ mình cho đến chết.”
Như thế có thể thông rồi.
Lận Tường: “Nếu là như vậy, lúc này con quỷ đang ở trong cơ thể của Tống Minh Lượng, nếu Hạ Bạch nói nhìn thấy con quỷ đó với những người khác thì toang luôn rồi.”
Lận Tường còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên bị Hoa Hạo Minh bịt miệng lại.
Hạ Bạch xoay người, cùng Lận Tường nhìn theo ánh mắt của Hoa Hạo Minh.
Ký túc xá của học viện y này tồi tàn hơn nhiều so với ký túc xá thực sự của học viên y Hòa Bình, cánh cửa dường như bị thu hẹp lại, không thể đóng chặt, phía dưới lộ ra một đoạn nhỏ, kẹt cửa cũng rất rõ ràng.
Lúc này, bên dưới cửa xuất hiện một bóng người.
Có người đứng ở ngoài cửa.
Tầm mắt lại nhìn về phía kẹt cửa, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một con mắt.
Con mắt kia không biết xuất hiện từ khi nào, nó đang dán chặt vào khe cửa, hẹp dài u ám, không chớp mắt mà nhìn lén vào trong cánh cửa, ánh mắt sâu kín, gợn sóng rõ ràng.
Khí lạnh từ lòng bàn chân truyền vào trong lòng, Lận Tường lập tức nổi da gà.
Ba người đứng cứng đờ tại chỗ mấy giây, là Hoa Hạo Minh bước tới cửa, dừng lại vài giây rồi mở cửa.
Bàn tay đang định gõ cửa của Tống Cường dừng lại giữa không trung, ông ta nhìn thấy ba người thì giơ bình giữ nhiệt trong tay lên, nhiệt tình cười, “Vừa rồi nghe nói bạn học Hạ Bạch bị cảm với tiêu chảy, chú có đến chỗ Quản lý ký túc xá lấy một ít nước nóng.”
Tống Minh Lượng đi cùng ông ta, cậu ta vẫn hơi cúi đầu đứng bên cạnh Tống Cường, tóc mái che khuất hai mắt của cậu ta.
Hạ Bạch nói cám ơn rồi nhận bình giữ ấm uống từng ngụm.
Lận Tường đứng ở trước mặt Hạ Bạch, ánh mắt dán chặt vào Hạ Bạch, không nhìn Tống Minh Lượng một cái nào.
Tống Cường không ý thức được có vấn đề gì, nói: “Chúng ta đến căn tin ăn sáng nhé?”
Hoa Hạo Minh gật đầu, “Đi thôi, còn rề rà nữa thì lại muộn mất.”
Năm người nhau đến căn tin. Trên đường, Tống Cường nói: “Là Tống Minh Lượng nói với tôi bạn học Hạ Bạch bị đau bụng, đừng thấy nó không thích nói chuyện, nó vẫn rất quan tâm bạn bè đó, à, nước ấm cũng là do nó chuẩn bị đấy.”
“Có phải không, Tống Minh Lượng? Không phải con rất quan tâm Hạ Bạch sao, sao giờ lại không nói gì?”
Tống Cường kéo Tống Minh Lượng một cái, Tống Minh Lượng vẫn không hề hé răng như trước, Tống Cường tức giận đến lại bát cho cậu ta một cái.
Trước kia cũng từng nhìn thấy Tống Cường bát đầu của Tống Minh Lượng, đây là lần đầu tiên, ba người cảm thấy tiếng cái bát đầu này vang quá xá, vang đến làm cho người ta run run.
Tống Minh Lượng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Cường, đôi mắt bị tóc mái che lóe lên tia sáng.
“Con nói chuyện coi? Con nhìn cha làm cái gì!” Tống Cường lớn tiếng mắng cậu ta.
Lận Tường đặt tay lên cánh tay Hạ Bạch, đi càng nhanh hơn, “Đi, mau đi nhanh đi, còn không mau ăn sáng thì sẽ bị muộn học đấy.”
Con đường bình thường phải đi ba phút, hiện giờ chỉ đi hai phút là đến.
Lận Tường tìm vị trí gần cửa sổ, không hề cho cha con Tống Cường có cơ hội đến gần. Dù vậy, khi bọn họ ăn vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn lén bọn họ, không biết có phải do tâm lý hay không.
Loại cảm giác này vẫn luôn kéo dài đến khi đi học.
Tống Minh Lượng vẫn ngồi chếch phía sau bọn họ như trước, cảm giác bị nhìn lén lưng như kim chích, bọn họ lại không quay đầu lại nhìn một cái.
Không thể nhìn Tống Minh Lượng, bọn họ có thể nhìn người khác.
Đới Lương Viễn hôm qua cùng Tống Minh Lượng đi chuẩn bị cho tiết dạy, ngồi trước mặt bọn họ ở bên trái cửa sổ.
Cậu ta không nhìn lén người xung quanh như Tống Minh Lượng, yên tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, hơi cúi đầu xem sách giáo khoa, vô thức cắn ngón tay, trông rất bình thường.
Hạ Bạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía giáo viên trên bục giảng.
Qua tàm hơn hơn mười phút, cậu bỗng nhiên hít hít cái mũi rồi nhìn về phía Đới Lương Viễn. Đới Lương Viễn vẫn duy trì dáng ngồi kia, động tác không hề thay đổi chút nào, chỉ là Hạ Bạch nhìn thấy một giọt máu nhỏ từ ngón tay bị cắn chảy vào tay áo của cậu ta.
Nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy hai má cậu ta giật giật, hai phút sau, cậu ta thả lỏng ngón tay, rút ngón tay ra khỏi miệng rồi rũ nó sang bên cạnh.
Hạ Bạch nhìn thấy được ngón tay cậu ta bị thiếu mất một đoạn.
Toàn bộ thịt trên móng tay đều biến mất, lộ ra xương ngón tay trắng hếu, rất nhanh đã bị máu tươi bao trùm.
Nắng gắt chiếu vào bên trong phòng học. Trên lớp, giáo viên vẫn đang giảng nội dung trong sách một cách máy móc, các bạn học dường như cũng chưa ý thức được sự khác thường của hai bạn học, bao gồm cả bản thân bọn họ cũng không tập trung mà tùy ý nghe giảng.
Hơi thở bên cạnh nặng nề, Hạ Bạch nhìn thấy Lận Tường cắn đốt ngón trỏ đang cong lại, đè ép hô hấp.
Hai người nhìn nhau một cái, cũng giống những người khác, không hề nhìn lung tung, nghe giảng bài giống như mình không biết gì cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.