Hạ Bạch chớp chớp mắt, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra cảm xúc.
Lận Tường và Hoa Hạo Minh đều nhìn ra được điều đó từ khuôn mặt đẹp quá thể của cậu, cảm xúc này gọi là “Sao cậu lại như thế”. Đúng, đều đã nhìn ra, cũng nhìn rất chuẩn, nhưng hiểu thì lại khác nhau.
Lận Tường vốn là sợ hãi, nhìn thấy lúc này Hạ Bạch còn không muốn để mình mạo hiểm, trong lòng liền trào ra muôn vàn dũng khí. “Hạ Bạch, bọn họ đều có người nhà che chở, cậu cũng có. Bọn họ có bố, mẹ, chị gái, cậu có anh. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ che chở cho cậu.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Hạ Bạch há mồm, “Không cần.”
Lận Tường kiên quyết nói: “Chắc chắn.”
Hoa Hạo Minh ngửa đầu nhìn phía không trung, sau một lúc lâu, “Phụt!”
Hạ Bạch: “……”
Hạ Bạch lập tức đứng lên, hiện giờ gần như đã có thể tiến vào phòng thí nghiệm, cậu bước đi không hề lưu luyến gì.
“Này? Hạ Bạch, cậu chờ tôi với!” Lận Tường nhanh chóng đuổi theo cậu.
Hoa Hạo Minh cũng đứng dậy, thở dài, “Cái tên khờ này, tôi mới là người sợ mấy thứ này đấy.”
Tuy chỗ học viện này vừa cũ vừa nhỏ, đặt ở thị trường bất động sản chính là một nơi tồi tàn ai cũng chê, nhưng có cũ có nhỏ thì cũng có vẻ đẹp độc đáo riêng, cây cối thô to, thảm cỏ xanh như mây.
Cây đa mấy chục năm tuổi còn cao hơn tòa nhà thực nghiệm bốn tầng, có thể là bị cây cối che nắng quanh năm, tòa nhà thực nghiệm rất ẩm ướt, bọn họ đi vào liền cảm giác được hơi ẩm râm mát mục nát bám vào người của bọn họ.
Ngoài trừ mùi formaldehyde trong hơi ẩm làm người ta nứt mũi ra thì còn có một mùi tanh mơ hồ.
Hạ Bạch ngửi ngửi, giống với mùi tanh cậu ngửi thấy ở gần hồ nhân tạo.
Ánh sáng trong tòa nhà thực nghiệm rất kém, dù đã hai giờ chiều nhưng vẫn phải mở đèn. Không biết lúc đó người thiết kế nghĩ như thế nào, trong tòa nhà thực nghiệm nội bộ cũng giống như bên ngoài, chọn một màu đỏ cho diện tích lớn. Bức tường đỏ đã bị bào mòn theo năm tháng, dưới ánh sáng không mấy sáng, trông như máu rỉ ra từ bức tường đã khô vậy.
Đối diện cửa chính là cầu thang, các người chơi không hề dừng lại mà đi thẳng lên lầu.
Lầu một là nhà xác, nơi lưu giữ tất cả các thi thể và các mẫu nội tạng người khác nhau được gửi từ các bệnh viện hợp tác. Nhìn vào thì có một căn phòng không đóng kín cửa ở trong hành lang dài âm u, trong khe cửa đen ngòm, giống như có cái gì đang nhìn trộm bọn họ, hơi ẩm làm da ngứa ngáy, dịch dạ dày cuộn trào dường như đến từ nơi đó.
Hạ Bạch ngừng một chút, mới vừa đứng bên cạnh nhà xác nhìn thoáng qua đã bị Hoa Hạo Minh kéo lên cầu thang.
Sau khi lên lầu hai, Lận Tường mới nhẹ nhàng thở ra, “Mọi người cảm giác được không, lầu một âm khí dày đặc, lạnh vãi chưởng.”
Ôn Đông gật đầu, “Tôi cũng nổi cả da gà rồi, tối nay chúng ta thật sự phải vào đi sao?”
Lận Tường: “Chúng ta vẫn nên chọn giữa trưa thì hơn.”
Người chơi khác cũng như thế, hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, cảm giác bị mùi tanh âm lạnh rất khó miêu tả xâm nhiễm, gần như nghẹt thở.
Chỉ có Hạ Bạch là tiếc nuối.
Lầu hai có mười phòng thí nghiệm giải phẫu, bọn họ học ở phòng 203.
Phòng thí nghiệm nhỏ hơn phòng học lý thuyết của họ một chút, có một xác chết đang trên bàn thí nghiệm ở giữa phòng, màu rất đậm, thoạt nhìn đã chết lâu rồi.
Cách học viện y đều có bệnh viện hợp tác, có một số người khi còn sống đã ký thỏa thuận hiến xác, bằng lòng dùng cơ thể của mình cho nghiên cứu khoa học, sau khi qua đời trong bệnh viện, thi thể sẽ được đưa đến trường học dùng cho việc dạy học, được sinh viên học y gọi một cách kính trọng là thầy đại thể.
Những người này thực sự rất đáng được tôn kính, rất vĩ đại, cho nên rất nhiều sinh viên ngành y đều không sợ thầy đại thể.
Nhưng, đây là ở trong thế giới game kinh dị
Ngoài những xác chết còn tươi dùng để giảng dạy, hầu hết các mẫu vật của con người sẽ được rút hết máu ngâm trong formalin, màu sắc sẽ đậm dần theo thời gian, thi thể trên bàn thí nghiệm đã có màu nâu thẫm. Nhưng quỷ dị, anh ta không có máu trông còn rất tươi, thậm chí ngay đến khuôn mặt không biết đã ngâm formalin bao lâu, dường như còn có biểu cảm nữa.
Thi thể còn nguyên vẹn, ngoại trừ phần miệng được khâu kín, trông như thể đã được khâu lại nhiều lần.
Hạ Bạch hết sức chăm chú mà nhìn thi thể, đôi mắt hơi trợn to, bày ra dáng vẻ đẹp nhất.
Mãi cho đến khi Lận Tường kéo cậu một cái, cậu mới nhìn thấy thầy môn giải phẫu đã tới.
Cùng nhau vây quanh thi thể, thầy giáo nói về kiến thức lý thuyết trước, sau đó giữa lúc sinh viên đang vô cùng lo lắng, nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta làm một cái đơn giản trước, tôi nói mấy khối cơ bắp này, nhờ một bạn học chạm vào chúng thử thăm dò nhé.”
Đơn giản kiểu gì? Quả thực là độ khó địa ngục mà.
Khi thầy giáo nhìn qua, ai nấy đều cúi đầu, hận không thể biến mất tại chỗ luôn.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Hạ Bạch giơ tay phải lên.
Sau khi nhìn qua mấy cái đầu đen xì, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Bạch đang nhìn thẳng vào mình, tràn ngập tò mò chờ mong cùng với khát khao tri thức, vị giáo viên đã lâu không cảm nhận được sự xúc động và niềm vui khi được làm giáo viên này rồi.
Ông lập tức nói: “Được, bạn học này đi.”
Những người khác đòng loạt ngẩng đầu. Lúc này Lận Tường mới phát hiện, thầy giáo gọi Hạ Bạch, cậu ta vừa muốn đi về phía trước thì đã bị Hoa Hạo Minh kéo lại.
Sau khi Mạnh Thiên Hữu phát hiện ra là Hạ Bạch thì vui sướng khi người ta gặp họa mà nhìn về phía cậu. Vừa lúc Hạ Bạch đi ngang qua người cậu ta, chỉ hai giây, cậu ta nhìn thấy được trong mắt Hạ Bạch lóe lên một tia sáng lấp lánh.
Ai đều biết, Hạ Bạch có một đôi mắt rất đẹp, ngay cả cậu ta cũng phải thừa nhận rất đẹp, chỉ là đôi mắt này ngày thường trống rỗng ngẩn ngơ, giống như không có linh hồn. Lúc này ánh sáng trong đôi mắt của cậu đã hoàn toàn thắp sáng, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác phòng thí nghiệm tối tăm và tồi tàn này đã được thắp sáng.
Hạ Bạch đã đứng ở bên cạnh thi thể, Mạnh Thiên Hữu mới lấy lại tinh thần, vừa rồi thế mà cậu ta lại nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc này Hạ Bạch đang dùng đôi mắt như vậy nhìn Giáo sư Lưu, lại khiến cho Giáo sư Lưu cảm động nữa rồi, cảm động đến khiến cho ông có chút xấu hổ vì đã dạy cho có trong thời gian dài như vậy.
Ai nói bọn họ không thể thay đổi mà kháng cự lại môn giải phẫu chứ?
Học sinh như vậy chắc hẳn là thiên thần nhỏ đến để chữa lành cho giáo viên rồi.
Giáo sư Lưu: “Bạn học, em tên là gì?”
Hạ Bạch: “Thầy, em tên Hạ Bạch ạ.”
Giáo sư Lưu: “Được rồi, bạn học Hạ Bạch, giờ chúng ta bắt đầu nhé?”
Hạ Bạch: “Vâng!”
Giáo sư Lưu: “Cơ ức đòn chũm(1),cơ thẳng bụng(2),cơ may(3)……”
Hạ Bạch có một đôi tay trắng lạnh, khác với cảm giác cậu mang đến cho người ta, cảm giác xương bàn tay rất mạnh. Theo lời Giáo sư Lưu, đôi tay kia chậm rãi di chuyển trên người tử thi, bàn tay trắng lạnh với những đường gân tím hình thành sự tương phản rõ rệt với thi thể khô héo màu nâu thẫm, kíc.h th.ích hai mắt của người ta.
Đôi tay đó luôn có thể tìm ra từng khối cơ một cách chính xác, khiến cho người ta không khỏi tưởng tượng, nếu cầm dao phẫu thuật trên tay thì sẽ có thể cắt cơ thể con người một cách chính xác, tách rời các cơ và xương, nhưng trên thực tế, khi đôi tay kia di chuyển trên thi thể, giống như sự vuốt ve của người tình, vừa nhẹ nhàng lại mạnh mẽ.
Lận Tường trợn tròn mắt nhìn.
Hoa Hạo Minh nghĩ thầm, thế này chắc là cậu ta đã ý thức được gì đó rồi.
Kết quả lại nghe được tiếng lẩm bẩm của Lận Tường: “Vậy mà nhớ được luôn, Hạ Bạch giỏi ghê!”
Hoa Hạo Minh: “……”
Giáo sư Lưu càng nhìn càng vừa lòng, cuối cùng sau khi dừng kiểm tra thì nói với Hạ Bạch: “Bạn học Hạ Bạch giỏi quá.”
Hạ Bạch cười rạng rỡ, “Cảm ơn thầy, em còn có thể tiếp tục.”
“Không cần, thầy có thể nhìn ra em nắm được rồi.” Giáo sư Lưu hỏi ngược lại: “Cảm giác thế nào?”
Bởi vì truyền thuyết trong trường, mỗi sinh viên năm hai đều rất phản kháng với lớp thực nghiệm giải phẫu, trên lớp xem như đụng phải cơ thể con người tiêu bản thì não cũng có thể không hoạt động nổi.
Vất vả lắm giáo sư mới gặp được Hạ Bạch say mê y học, không sợ truyền thuyết. Giáo sư Lưu muốn cậu nói ra cảm xúc của mình để xua tan đi nỗi sợ hãi của mọi người.
Hạ Bạch rất phối hợp mà nói, ánh mắt vừa rồi còn vui tươi lại chợt hiện lên nổi buồn và sa sút, “Anh ấy rất cô đơn.”
“……?”
Ngay đến giáo sư cũng ngẩn ra, “Cái gì? Ai cô đơn?”
“Thầy đại thể rất cô đơn. Lúc anh ấy qua đời, Thần Chết đã đến, nhưng Thần Chết chỉ xẹt qua một cái đã dẫn hồn anh ấy đi. Sau đó, cũng có người khác và những thứ khác đến, phách của anh ấy cũng không có, chỉ còn một bộ thi thể ngâm trong formalin cả ngày không thấy được ánh mặt trời.”
“……”
Hạ Bạch lộ vẻ ưu thương, “Anh ấy rất cô đơn, anh ấy cần một mái nhà.”
“…………”
Hoa Hạo Minh cảm thấy nửa câu sau có hơi quen tai, anh ta có hơi không nghe được nữa.
Lận Tường sợ ngây người, lẩm bẩm nói: “Hạ Bạch thật sự tốt bụng quá, ngay đến thi thể mà cũng có thể đồng cảm luôn.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Mẹ nó, cậu cũng không phải người bình thường rồi!
Giáo sư Lưu chính không biết nên tiếp lời Hạ Bạch thế nào, sau khi nghe được Lận Tường cảm khái thì vội nói: “Đúng vậy, bạn học Hạ Bạch rất lương thiện, có lòng nhân ái của người thầy thuốc, sau này nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Bác sĩ giỏi cái gì, có bệnh viện nào dám thuê cậu ta thì chắc không cần nhà xác nữa rồi.
Bởi vì mọi người đều biết được nguyên nhân, tiết giải phẫu dài dòng này không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Sau khi tan học, ánh mắt mọi người nhìn Hạ Bạch đều rất kỳ quái, mang theo hoài nghi và dò xét.
Ôn Đông có hơi đau răng, cảm nhận được áp lực kh.ủng bố đến từ bạn cùng phòng, “Hạ Bạch, cậu tích cực ghê, trong trò chơi cũng nghiêm túc học tập sao?”
Hạ Bạch gật đầu.
Ôn Thu nhìn chằm chằm cậu vài giây, nói: “Nếu cậu đã muốn học như thế, sau này đến tiết giải phẫu thì nên tích cực một chút.”
Mấy người: “Đúng đúng đúng!”
Hạ Bạch tích cực gật đầu.
Mạnh Thiên Hữu không nhìn được, cậu ta nói: “Có phải chúng ta nên thảo luận về manh mối có được trong tiết giải phẫu không?”
Nói như vậy, hiện giờ nghĩ đến, trong đầu của cậu ta đều là hình ảnh bàn tay Hạ Bạch vuốt ve trên cơ thể người tiêu bản, nỗ lực một hồi lâu, mới tìm được một điểm đáng ngờ, “Thầy đại thể bị khâu miệng, tôi không nghe nói cơ thể người tiêu bản phải bị khâu miệng như thế.”
“Tôi biết, tôi biết.” Tống Cường nói: “Trước khi tôi từng đến một vùng nông thôn, nghe người ta nói người bị hại chết sẽ bị nhét thứ gì đó vào miệng, còn phải khâu miệng lại để đề phòng bọn họ xuống dưới cáo trạng với Diêm Vương.”
Mạnh Thiên Hữu: “Chú à, học viện y của chúng cháu là nơi nói khoa học, những câu chuyện của mấy bà nhà quê thì thôi bỏ đi.”
“Cũng đã vào game kinh dị còn khoa học gì nữa, hay cậu thử dùng khoa học giải thích tình hình hiện tại của chúng ta một chút xem?” Lận Tường khịa lại.
Mạnh Thiên Hữu: “…… Cậu cố ý kiếm chuyện với tôi đúng không?”
Ôn Đông nói: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên phát tán tư duy, không nên trực tiếp phủ nhận khả năng mà chú Tống nói.”
“Học viện y này nhỏ như vậy, tiết giải phẫu lại được sắp xếp thường xuyên, lấy đâu ra nhiều thầy đại thể đáp ứng như thế? Các cậu nói có khi nào nơi cung cấp thầy đại thể có vấn đề hay không? Cho nên mới mai miệng?”
Lận Tường rất rất phối hợp với Ôn Đông, cậu ta lập tức bắt đầu phát tán tư duy, “Khâu miệng là không cho mở miệng, vậy kẻ ác chính là trường học? Là có người trong trường học giết người rồi làm thành thầy đại thể? Người bị giết chính là sinh viên hoặc giáo viên trong trường?”
Hoa Hạo Minh đưa ra khả năng từ một góc độ khác, “Ăn cắp thi thể, mua bán phi pháp?”
Nói rồi anh nhìn thoáng qua Hạ Bạch.
Hạ Bạch mờ mịt. Cậu đang ngửi tay của mình, sau khi lên lớp xong, cậu mở bao tay, nhưng cũng không đi rửa tay, giống như không muốn rửa sạch mùi vậy.
“……”
Bọn họ thảo luận suốt một đường, mãi cho đến khi trở lại ký túc xá cũng không thảo luận ra cái gì.
Lận Tường: “Vậy tối nay chúng ta vẫn phải đến nhà xác tìm manh mối sao?”
Nói thật, mấy người đều không muốn đi, chiều nay khi đi vào, bọn họ theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, trái tim kh.ủng bố đến đều nổi cả da gà. Hơn nữa tối hôm qua bọn họ không ngủ, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ, bước đi đều cảm thấy choáng váng.
Ôn Đông nói: “Đêm nay chúng ta còn tiết, ký túc xá sẽ tắt đèn, hay là đêm nay ngủ sớm một chút, đêm mai không có tiết rồi đi được không?”
Đề nghị này được nhiều người ủng hộ, hiện giờ bọn họ đều chịu không nổi nữa. Vì thế tối này lên lớp xong bọn họ liền trở về ký túc xá.
Hạ Bạch vẫn ngủ rất tích cực, ba người buồn ngủ nhất còn chưa ngủ thì cậu cũng đã ngủ rồi.
Học viện y về đêm vẫn rất ẩm ướt, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi tanh. Hạ Bạch trong lúc ngủ biết được, hơi ẩm này có mùi giống với trong tòa nhà thực nghiệm và hồ nhân tạo, giống như một loại tảo xanh nào đó dưới đáy hồ, lại như là động vật nào đó trong nước.
Hơi ẩm càng ngày càng dính nhớp, càng ngày càng râm mát, dính ở trên chân như một bàn tay lạnh lẽo của quỷ.
Hạ Bạch mở mắt ra.
Một cái bóng đen đang nằm nhoài ở trên giường cậu, kề rất gần cậu.
Bức màn lại bị Ôn Đông kéo lên, trong ký túc xá tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của bóng đen, trong hai mắt hiện lên ánh sáng cùng với một hàm răng trắng.
Hạ Bạch thực ra chưa nhìn kỹ đôi mắt của Tống Minh Lượng, hầu hết thời gian cậu ta đều cúi đầu, hơn nữa còn có tóc mái dày che phủ.
Lúc này, khoảng cách gần như vậy, tóc mái bị gạt sang một bên, cậu mới có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt dài âm u của Tống Minh Lượng, ánh sáng hưng phấn mà điên cuồng tràn vào bên trong, ánh sáng soi rõ hàng răng trắng như tuyết trong bóng tối.
====
Chú thích
(1)Cơ ức đòn chũm (sternocleidomastoid muscle) là cặp cơ dài ở phía bên vùng cổ, với mỗi cơ có 2 đầu. Đầu ức: bắt nguồn từ mặt trước cán ức. Là 1 bó tròn, có gân ở phía trước, cơ ở phía sau và chạy theo hướng sang ngang và đi về phía sau
(2)Cơ thẳng bụng (hay cơ thẳng to bụng, tiếng Anh: rectus abdominis muscle),là cơ nằm dọc thành trước của bụng người và bụng của một số động vật có vú khác. Đây là hai cơ song song, ở giữa được ngăn cách bởi một dải gân mô liên kết được gọi là đường trắng. Cơ thẳng bụng nằm trong bao cơ thẳng bụng, bao gồm cân của các cơ bụng ngoài. Các dải mô liên kết được gọi là các trẽ gân ngang (hay giao tuyến gân, tendinous intersections) đi ngang qua cơ thẳng bụng, phân tách thành các múi bụng riêng biệt.
(3)Cơ may (Sartorius muscle) là cơ mảnh dẹt và dài nhất trong cơ thể người. Các sợi gân dần hình thành một bụng cơ mỏng, phẳng kéo dài qua mặt trước đùi và cơ đi xuống gần như thẳng đứng qua mặt trong của đùi, sau đó cơ tiếp tục đi qua mặt trong của khớp gối.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.