Vị bạn học Lận Tường mày rậm mắt to này, nhưng mắt to có tác dụng gì? Chả bù được cho cái sự đui mù trong tâm.
Còn cậu bạn học Hạ Bạch này, tại sao cậu lại cảm thấy cậu không có sở thích? Còn nói đến chân thành như thế.
Sở thích của cậu, bộ trong đầu của cậu không nhảy số được sao?
Rõ ràng, miêu tả sinh động như thế.
Sở thích của cậu là nguy hiểm nhất đấy.
Hoa Hạo Minh đã không còn muốn nói gì với Hạ Bạch nữa, dù sao anh ta biết sở thích của cậu, chỉ chú ý một tý là được rồi.
Anh ta lạnh giọng chất vấn Lận Tường: “Cậu nghĩ cho kỹ xem mình thích cái gì, nếu không chúng tôi rơi vào nguy hiểm, cũng không thể cứu được cậu.”
Lận Tường bắt đầu cố gắng nghĩ xem mình thích cái gì, “Em ghét những thứ đen tối, thích những thứ trong sáng và thuần khiết, có thể xem là sở thích hem?”
“……”
Hoa Hạo Minh cũng từ bỏ Lận Tường, anh ta quay đầu nhìn về phía Ôn Thu, “Cô thì sao, cô Ôn.”
Ôn Thu cũng đang cố gắng suy nghĩ, “Có ba khả năng, tôi không chắc lắm.”
Cô không có sở thích rõ ràng, nhưng cô biết sở thích của Mạnh Tình và Tống Minh Lượng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần có một chút, khi vào vào nhà xác lại nặng hơn.
Đối mặt với mối đe dọa đến tính mạng, cô mổ bản thân mình ra, mặc dù đối diện có người cô cực kỳ ghét.
“Đầu tiên, tôi hơi ghét đàn ông.”
Ba người đàn ông: “……”
“Không sao đâu chị à, hiện giờ có rất nhiều phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774415/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.