🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng nhai chói tai càng ngày càng vang, càng lúc càng nhanh, điên cuồng khiến người ta tê cả da đầu.

Lận Tường: [Hạ Bạch, cậu thấy được không, máu bắt đầu tràn ra từ miệng anh ấy rồi.]

Lận Tường: [Làm sao bây giờ? Nếu cứ để như vậy thì răng với dạ dày của anh Hoa sẽ tàn luôn mất. ]

Hoa Hạo Minh lại đào ra thêm một cục đá trên mặt đất, nhét vào miệng như thể đã mấy ngày không ăn rồi.

Hạ Bạch đang nhìn nhà xác hơi thở càng trở nên nặng nề, vỗ vỗ đầu.

Cậu nhìn xung quanh rồi nhấc một hòn đá lớn cách đó không xa, nhắm ngay gáy của Hoa Hạo Minh.

Lận Tường: “……”

Hạ Bạch sức lực không yếu, cục đá mà cậu nhấc lên cũng không hề nhỏ, khi đập xuống vừa mạnh vừa nhanh, nhưng lại vô dụng, khi cục đá vừa đập vào gáy Hoa Hạo Minh, anh ta bỗng nhiên quay đầu, vươn tay đập vỡ cục đá, đôi mắt đỏ ngầu hung hãn nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch nuốt một ngụm nước miếng, “Ăn cái này lớn hơn.”

Hoa Hạo Minh giống như nghe hiểu, ánh mắt nhìn về phía đống đá vừa bị anh ta đập vỡ.

“Thịch!” Lận Tường đứng phía sau Hoa Hạo Minh đập một cục đá vào sau gáy của anh ta.

Hoa Hạo Minh không hề run tý nào, lại quay đầu nhìn về phía Lận Tường.

Lận Tường: “…… Cục này cũng ngon nè.”

“……”

Hoa Hạo Minh nhìn cậu ta không chớp mắt, khóe miệng vẫn còn chảy máu, đôi mắt dường như nhuộm đỏ, lóe lên tia máu.

Lận Tường sắp bị anh ta hù cho khóc luôn rồi, “Hạ Bạch, Hạ Bạch, sao tôi cứ cảm thấy anh ấy đang muốn ăn tôi thế nào? Làm sao bây giờ?”

Hạ Bạch liếc cậu ta một cái, hai người hết sức ăn ý, “Chạy đi!”

Trong nháy mắt, hai người biến mất trong đêm tối.

Hạ Bạch leo lên cây lớn phía sau, Lận Tường chạy tới chỗ hồ nhân tạo. Vốn dĩ cậu ta cũng leo cây theo Hạ Bạch, sau khi ôm cây mới nhớ mình không biết leo cây, nhưng cậu ta biết bơi, vì thế cậu ta theo bản năng chạy tới chỗ hồ nhân tạo.

Hạ Bạch ở trên cây còn có thể mơ hồ mà nhìn đến bóng dáng của Hoa Hạo Minh, anh ta lại ngồi xổm xuống gặm đồ.

Lận Tường: [Đúng là đánh không lại thật, giờ phải làm sao đây? ]

Hạ Bạch: [Trước tiên chúng ta cần phải biết rõ sở thích bị dị hóa của anh ấy là gì đã. ]

Lận Tường: [Tôi cảm thấy có hơi giống kiểu chứng ăn bậy(1) đấy.]

Hạ Bạch: [Chứng ăn bậy? Kiểu ham thích lạ đời trong lịch sử đó hả?]

Lận Tường: […… Không hiểu. ]

Hạ Bạch choáng váng đầu, không kiềm được mà muốn tới gần nhà xác, cậu ôm gia phả vào trong ngực, cố gắng kiềm chế sự xúc động này, để bản thân tập trung giải quyết chuyện của Hoa Hạo Minh, mơ mơ màng màng mà gõ chữ nhắn tin với Lận Tường.

Hạ Bạch: [Có một người nổi tiếng trong lịch sử thích ăn vảy trên vết thương người, thường xuyên tra tấn cấp dưới của mình rồi ăn vảy từ vết thương của bọn họ, sau khi ăn mới có thể dễ chịu, chúng ta tìm tý vảy vết thương cho Hoa Hạo Minh ăn nhé?]

Lận Tường: [Cũng không nhất định là vảy vết thương, hình như tóc cũng có tác dụng. ]

Lận Tường biết chứng ăn bậy là thông qua hội chứng Rapunzel(2). Cậu ta thỉnh thoảng sáp đến nghe mẹ của mình tám với mấy bà nhà giàu khác, có một lần vừa lúc nghe được con gái nhà ai mắc chứng Rapunzel, mỗi ngày đều lén ăn tóc của mình.

Mẹ của cô ấy nói với mấy bà, hội chứng Rapunzel chính là một loại chứng chứng ăn bậy.

Lận Tường: [Hình còn có bụi, sơn gì đó nữa.]

Hạ Bạch: [Sơn không được, đất với tóc đỡ có hại hơn, chúng ta tìm cho anh ấy ăn thử đi.]

Lận Tường: [Được!]

Hạ Bạch: [Cậu đào một ít đất hồ nhân tạo, tôi đi đào bên góc tường nhà xác. ]

Lận Tường: [OK]

Trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được tóc, đất thì dễ tìm hơn, sợ Hoa Hạo Minh ăn quá nhiều đá, bọn họ vội vàng mang đất đến.

Để dễ ăn hơn, Hạ Bạch trộn đất khô do mình đào với bùn ướt mà Lận Tường đào, cuốn thành dáng vẻ xúc xích, sau đó ném cho Hoa Hạo Minh.

Hoa Hạo Minh nhìn chằm chằm cây gậy thoáng qua, tiếp tục muốn ăn đá.

Hạ Bạch lại nện một cây khác vào miệng anh ta, vừa lúc anh ta há mồm, nếm được mùi bùn đất, lúc này mới cầm lấy nhét vào trong miệng, nuốt một ngụm lớn.

Hai người đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng mới vừa yên tâm không trong chốc lát, anh ta ăn xong một cây rồi lại muốn tiếp tục ăn đá.

Lận Tường nhìn Hạ Bạch, Hạ Bạch trông đẹp thật, là kiểu đẹp cho dù có nhìn thấy trong đêm tối u ám cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chính là câu gì ấy nhỉ, một chút không nhiều lắm một chút cũng không ít, khiến cho người ta không nỡ làm tổn thương dù chỉ một sợi tóc trên cơ thể cậu.

Lận Tường đau đớn kêu lên ở trong lòng, anh Hoa, em vì anh mà trả giá quá nhiều rồi, sau đó cậu ta cố kìm nước mắt, nhổ một nắm tóc của mình.

Hạ Bạch: “……”

Lận Tường đang muốn tiếp tục nhổ thì bị Hạ Bạch ngăn cản, cậu quấn nắm tóc của Lận Tường lên gậy đất rồi ném cho Hoa Hạo Minh.

Lận Tường đã làm hỏng kiểu tóc mà mình thích nhất, may mà tấm lòng này không bị Hoa Hạo Minh phủ, anh ta ăn.

Nhưng chỉ còn lại một cây gậy đất, Hạ Bạch muốn kéo tóc của mình thì bị Lận Tường ngăn cản, cậu ta đỏ mắt nhổ thêm một nắm, “Dù sao kiểu tóc này cũng hư rồi.”

Cuối cùng thì Hoa Hạo Minh cũng ăn no.

Nửa bên tóc của Lận Tường đã không còn nữa.

Cậu ta nằm liệt ngồi ở dưới tàng cây, lưng dựa vào thân cây nhìn trời, giống như đã mất đi cả linh hồn.

“Tôi hận chứng ăn bậy nhất, tôi cũng hận anh Hoa, tại sao anh ấy không nói trước với chúng ta chứ.”

Hạ Bạch: “Có thể anh ấy cũng không ngờ mình là chứng ăn bậy, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ nói với chúng ta sở thích này.”

Lận Tường bỗng nhiên nghĩ đến, “Ôn Đông thì sao, sở thích của Ôn Đông là cái gì?”

Hạ Bạch nhớ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy trước khi mình ra khỏi ký túc xá, cái này cậu từng nghe rồi, “Có thể là sở thích mặc đồ khác giới.”

Sau khi Hạ Bạch chạy ra khỏi ký túc xá, Mạnh Thiên Hữu còn cẩn thận mà chạy theo cậu một đoạn.

Cậu ta cho rằng Hạ Bạch cũng dị hoá, khi nhìn thấy cậu nhảy ra từ cửa sổ lầu 1 thì càng thêm khẳng định, chỉ là không rõ sở thích bị dị hoá gì lại làm người ta chạy ra ngoài lúc nửa đêm.

Sau khi nhìn thấy Hạ Bạch chạy ra, cậu ta không tiếp tục đuổi theo nữa. Cậu ta đã đồng ý với Ôn Thu giúp cô ta chăm sóc Ôn Đông, xuất hiện tình huống gì thì phải nói ngay với cô ta, vừa rồi cậu ta đã gửi tin nhắn cho Ôn Thu, hiện giờ chắc là cô ta sắp đến rồi.

Hai người gặp ở cửa cầu thang. Ôn Thu hạ giọng chất vấn: “Sao cậu ra đây? Ôn Đông thế nào rồi?”

“Lúc tôi ra đây, cậu ta đang dùng đồ trang điểm lấy trộm từ ký túc xá nữ, không xảy ra chuyện gì cả.” Mạnh Thiên Hữu cũng đè giọng rất thấp, “Vừa nãy tôi mới nhìn thấy Hạ Bạch chạy ra, muốn xem hướng dị hoá của cậu ta.”

“Đã nhìn ra chưa?” Ôn Thu hỏi: “Hoa Hạo Minh đâu? Nghe được tình hình gì không? Hướng dị hóa của anh ta là gì?”

Nếu Hoa Hạo Minh và Hạ Bạch đều dị hoá, chỉ cần qua thêm một ngày thì sẽ không có ai giành phần thưởng trò chơi với bọn họ rồi. Giọng Ôn Thu khó tránh khỏi kích động, dừng bước cnhìn Mạnh Thiên Hữu.

Mạnh Thiên Hữu: “Không nhìn ra Hạ Bạch được, cũng không nghe được tình hình của Hoa Hạo Minh, chắc là bọn họ đi tìm Hạ Bạch rồi.”

Ôn Thu nhíu nhíu mày, “Chẳng lẽ Hoa Hạo Minh không có dị hoá? Quả nhiên anh ta có cách?”

Mạnh Thiên Hữu nhắc nhở cô ta, “Khoan hãy quan tâm đến anh ta, đi xem Ôn Đông trước đi, cậu ta ở phòng ký túc xá có một mình thôi.”

Ôn Thu liếc cậu ta một cái, dưới ánh sáng tối tăm, vẻ mặt khó phân biệt, “Không phải cậu bỏ nó ở ký túc xá một mình sao?”

Mạnh Thiên Hữu cũng nhíu mày lại, “Giờ là lúc nói cái này sao, đi thôi.”

Cậu ta cảm thấy Ôn Thu có vấn đề, hình như cũng không phải anh thực sự lo lắng cho em trai mình, cho nên dẫn đầu đi đến phòng ký túc xá.

Đi đến cửa ký túc xá, cậu ta vẫn chờ Ôn Thu cùng mở cửa. Cảnh tượng vừa nhìn thấy trong ký túc xá khiến đáy lòng cậu ta lạnh buốt, đây còn là dưới tiền đề cậu ta biết tất cả người chơi đều bị dị hoá sở thích, nếu cậu ta không biết, nhất định sẽ cho rằng Ôn Đông bị nữ quỷ ám vào người nữa.

Thực ra, cũng có khả năng nữ quỷ ám vào người.

Ôn Thu không tùy tiện mở cửa, cô ta bật đèn pin điện thoại di động trước rồi chiếu vào khe hở cửa phòng ký túc xá, nhìn thấy Ôn Đông đang nằm trên mặt đất, Tống Minh Lượng còn đang bị kiếm dẻo của Hoa Hạo Minh trói, lúc này mới đẩy cửa phòng ký túc xá 312.

Trong nháy mắt kia, hai người cả hai đều biết tình hình không hề tốt như tưởng tượng, bởi vì bọn họ đều ngửi được mùi tanh, nhưng nhất thời lại không nhìn ra nguồn gốc của mùi máu tanh đó.

Sau khi nhìn quanh một lượt, ánh mắt họ rơi vào Ôn Đông mặc một chiếc váy đỏ.

Ôn Đông đang nằm thẳng trên mặt đất, đúng như lời của Mạnh Thiên Hữu, đã trang điểm, lông mày kẽ cẩn thận, son trên môi là máu, khuôn mặt cậu ta không tồi, trước khi học y, cũng từng đến sẽ làm idol, sau khi trang điểm xong, đẹp lạnh lùng quỷ dị.

Đặc biệt là phối với chiếc váy dài màu đỏ trên người, váy đỏ uốn lượn trải ra ở trên người cậu ta, có máu thấm từ bên dưới chảy ra.

Trong bóng tối, cậu ta như một đóa hồng mục nát, cứ như vậy mở to mắt nhìn cô ta.

Ánh mắt trống rỗng, lại giống như tràn ngập sự thỏa mãn.

Mạnh Thiên Hữu: “Cậu ta, có phải cậu ta thích mặc đồ khác giới không?”

Chứng thích mặc đồ khác giới ? Đồ khác giới?

Ôn Thu bỗng nhiên nhớ tới, đúng là Ôn Đông từng mặc đồ nữa.

Ôn Thu lớn hơn Ôn Đông năm tuổi, trước khi lên năm, cô ta vẫn luôn cho rằng mình là công chúa nhỏ, cả nhà đều vây quanh nàng, dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, kể cả tình yêu cũng thế.

Sau lại, Ôn Đông ra đời.

Lúc ban đầu cô ta còn chưa ý thức được cái gì, Ôn Đông lại là cái đuôi nhỏ, cho dù là đi đâu thì cũng đều tung ta tung tăng mà đi theo cô, dáng vẻ còn trông rất đáng yêu, luôn ở phía sau cô thò người ra, cong đôi mắt ngọt ngào mà gọi chị ơi, khi đó quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm, thậm chí có thể nói là rất thân thiết.

Rồi vào một ngày mùa xuân, khi cô đang trồng hoa trong vườn, nghe được bố nói chuyện với bạn bè trong phòng sách.

Ông bạn hỏi bố: “Ôn Đổng, sao ông lại sinh thêm đứa con trai rồi? Lúc trước không phải nói có một cô công chúa nhỏ là đủ rồi sao?”

Bố nói: “Con gái thì chỉ là con gái, gia sản lớn như thế vẫn còn một thằng con chứ.”

Ông bạn: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, giờ ông mới hiểu à, ha ha ha.”

Hai người nói xong liền nở nụ cười, ý tứ không rõ.

Bọn họ không biết mấy câu nói đó đã mang đến cho cô ta cái gì, cây giống hoa không được trồng xuống đất, chậm rãi khô héo.

Sau lúc đó, cô ta luôn nghiêm túc so sánh từng chi tiết, , sau khi so sánh nghiêm khắc hết lần này đến lần khác thì đưa ra một kết luận, người trong nhà đối xử với Ôn Đông tốt hơn cô ta.

Bọn họ xem Ôn Đông thành người thừa kế, mặc kệ cô ta cố gắng đến thế nào, cho dù cô ta giỏi hơn Ôn Đông rất nhiều.

Cô ta bắt đầu quát lớn Ôn Đông đi theo mình, bắt đầu thường xuyên biểu đạt bất mãn.

Một ngày đầu thu, năm cô ta mười một tuổi, cuối cùng cô ta cũng bùng nổ, xé rách mặt với gia đình, chỉ vào Ôn Đông, khóc lóc lớn tiếng chất vấn: “Chỉ bởi vì con là con gái, còn nó là con trai sao?”

Sau khi quậy một trận. Cô ta ngồi ở trong phòng của mình khóc thật lâu, không muốn đi xuống ăn cơm.

Cánh cửa đóng chặt được nhẹ nhàng ra, một cái đầu nhỏ thò vào, kêu một tiếng “Chị ơi”, “Chị nhìn xem.”

Ôn Đông 6 tuổi, môi tô son đỏ, vẽ lông mày, mặc một chiếc váy nhung đỏ và giày Mary Jane, đi đến trước mặt của cô ta, “Em cũng là con gái, em giống chị nè.”

Sự ngây thơ và trong sáng trong mắt theo lý thường nên đâm vào cô ta, cậu không hiểu gì cả.

Đương nhiên, cậu là một đứa con trai có được mọi lợi ích thì làm sao mà hiểu được.

Cô ta tức điên người đuổi cậu bé ra khỏi phòng.

Bóng dáng nhỏ bé kia đứng ở ngoài cửa phòng của cô ta rất lâu, cô ta đã sớm quên cậu bé đã rời đi từ lúc nào.

Cô ta mơ hồ nhớ tới rất lâu sau đó, khi cô giúp việc dọn phòng cho Ôn Đông tìm thấy được một chiếc váy nhỏ màu đỏ, nói là chiếc váy cô ta đã mặc khi còn nhỏ, Ôn Đông vậy mà vẫn luôn giữ nó.

Mạnh Thiên Hữu: “Chứng thích mặc đồ khác giới sẽ dị hoá mở rộng theo hướng nào? Có phải người bị chứng thích mặc đồ khác giới có vấn đề về tâm lý tinh thần không, có phải bọn họ cũng muốn trở thành phụ nữ không? Vậy Ôn Đông……”

Hai người lại về phía máu dưới người cậu ta, phần lớn đều ở phần dưới cơ thể.

“Em cũng là con gái, em giống chị nè.”

===

Chú thích

(1) Hội chứng Pica hay dân gian còn gọi là chứng ăn bậy, triệu chứng thường thèm ăn các vật thể ngoài thực phẩm và có thể độc hại cho cơ thể như đinh, đất, bột giặt….

(2)Hội chứng Rapunzel hay còn gọi là hội chứng “công chúa tóc mây” khi người bệnh có thói quen ăn tóc liên tục và trong dạ dày của bệnh nhân thường xuất hiện những búi tóc to

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.