🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bạn bè xung quanh sôi nổi nói với Hạ Bạch, Ôn Thu đã hỏi thăm bọn họ cái gì.

Thế là mọi công sức của đám người Ôn Thu trong mấy ngày qua đều dồn về phía Hạ Bạch, cuối cùng hợp thành một nhân vật trung tâm, Sở Tuyết Lâm.

Theo nhóm bạn học đều hận không thể vây lấy Hạ Bạch này nói, Sở Tuyết Lâm từng là cô giáo hướng dẫn Y học lâm sàn của bọn họ, vì rơi vào chuyện xấu quan hệ bất chính mà biến mất, đại đa số người đều cảm thấy cô ấy không mặt mũi ở trong trường học nên đã tự rời đi.

“Đây chắc chắn là mắt xích quan trọng nhất mà chúng ta đang thiếu.” Lận Tường cắn một miếng bánh bao, nhíu mày, “Nhưng, sao lại là mối quan hệ bất chính nhỉ? Cũng không liên quan gì luôn.”

Hoa Hạo Minh: “Quan hệ bất chính, có thể có con hay không? Nếu có con thì có khi lại liên quan với tên viện trưởng có sở thích bi.ến th.ái kia, nhà xác cũng có một thai nhi dị tật chưa thành hình.”

Lận Tường: “Đúng ha! Vậy là có liên quan rồi.”

Hai người nói trong chốc lát, thấy Hạ Bạch vẫn luôn không nói chuyện, cậu nhìn chằm chằm cơm trắng cũng không ăn.

Lận Tường hỏi: “Hạ Bạch, cậu suy nghĩ gì đấy?”

Hạ Bạch: “Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta đến thư viện, cậu từng thấy một bài đăng trên mạng mà cậu nói là không đàng hoàng không?”

Lận Tường phản ứng lại một chút, “Là cái kia! Bí mật của cô hướng dẫn xinh đẹp! Có thể chính là Sở Tuyết Lâm!”

“Có điều, có khả năng rất lớn chính là vụ tai tiếng quan hệ bất chính mà mấy bạn học vừa nói với chúng ta, vừa nghe thì rất giống.”

Hoa Hạo Minh: “Cơm nước xong chúng ta đi xem xem.”

Bọn họ ăn cơm khác trễ, bác gái ở căng tin đuổi người trước, dọn khay đồ ăn đi.

Từ căng tin ra, trời đã tối đen.

Sau một giờ tối nay, Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh có thể sẽ dị hoá, thời gian quý giá, bọn họ vội vàng chạy đến thư viện, tập trung kiểm tra bài đăng kia và Sở Tuyết Lâm.

Đúng như dự đoán của bọn họ, nhân vật chính trong bài đăng cô hướng dẫn xinh đẹp quả nhiên là Sở Tuyết Lâm, cũng đúng là vạch trần mối quan hệ bất chính kia.

Bức ảnh chính không rõ ràng lắm, n chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế văn phòng nâng đầu, một người đàn ông cúi người hôn cô.

Nếu chỉ như thế thì không thể gọi là tin hot quan hệ bất chính được, trong bức ảnh còn có thể nhìn thấy một người đàn ông khác, anh ta đứng ở phía sau Sở Tuyết Lâm.

Hạ Bạch đứng ở phía sau Lận Tường xem trong chốc lát rồi tự máy tính, tìm Sở Tuyết Lâm.

Sở Tuyết Lâm được sinh viên trường này gọi là cô hướng dẫn xinh đẹp, tự nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý, có thể tìm thấy một số ảnh của cô do sinh viên chụp ở trên mạng.

Ngoại trừ bài đăng tin đồn quan hệ bất chính kia, hầu hết những bức ảnh này chỉ chụp một mình cô ấy, chỉ ở trong bức ảnh thôi cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và ánh nắng của cô ấy, không ai có thể nhìn ra bóng dáng của sự cô đơn, trong nhiều bức ảnh đều nở nụ cười xinh tươi.

Có ảnh cô đọc sách trong thư viện, khi bức ảnh được chụp, chắc là cô đang nhẹ giọng đọc sách, trong mắt tràn đầy ý cười.

Có ảnh cô đứng trong văn phòng tưới những chậu cây cô trồng, cây xanh cô trồng phát triển rất tốt, nhất định là được cô hết lòng chăm sóc, chắc chắn được cô chăm sóc rất cẩn thận, qua vẻ mặt của cô là có thể thấy được. Ngoại trừ cây xanh, ban công còn có một số loại hoa, cây cảnh và bể cá..

Có ảnh cô ôm bó hoa đi trong khuôn viên trường, thoạt nhìn cô rất thích hoa, khi cúi đầu ngửi hoa, mũi và miệng đều chìm vào bên trong hoa màu trắng và màu tím, sườn mặt xinh đẹp.

Con chuột đang trượt xuống bỗng nhiên bị đè lại, lại trượt về trước một ít, Hạ Bạch lại nhìn bức ảnh kia lần nữa.

Sở Tuyết Lâm đang ôm chính là hoa đậu Hà Lan.

Cậu ngay đến ruộng đậu Hà Lan mà mình đã thấy khi mới làm quen với trường ngày đầu tiên, cùng với nữ nhân viên trong trường tràn ngập đề phòng với bọn họ.

《 Bản Thảo Cương Mục 》 ghi lại đậu Hà Lan rằng “Mầm của nó mềm cong, tên cổ là đậu Hà Lan”, hoa đậu Hà Lan tiếp nối cảm giác của mầm đậu Hà Lan, tương phản với Sở Tuyết Lâm tương sấn, giống như một bức tranh thiên nhiên hài hòa.* Bản thảo cương mục (sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc, do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển)

Hạ Bạch nhìn chằm chằm bức ảnh kia một hồi lâu rồi mới tiếp tục kéo xuống dưới xem, thấy được một tấm ảnh Sở Tuyết Lâm cười vui vẻ nhất.

Có lẽ đó là một hoạt động nào đó ở trường, người xung quanh đều mặc áo blouse trắng, chính là loại áo blouse trắng phổ biến nhất ở các bác sĩ trong bệnh viện. Một nhóm người cùng nhau chụp ảnh tập thể, Sở Tuyết Lâm che miệng cười ở một góc, rõ ràng cười đến loá mắt như vậy, nhưng hai mắt lại đỏ hoe chực khóc.

“Sở Tuyết Lâm là tiến sĩ y học.” Hoa Hạo Minh tìm thấy thông tin của Sở Tuyết Lâm trong danh sách tuyển dụng của học viện y Hòa Bình, lại tìm trường của cô, “Học một trường đại học danh tiếng, là tiến sĩ y học khi mới 28 tuổi, có phải nên học thẳng lên thạc sĩ không? Với bằng cấp chói mắt này sao không đến bệnh viện lớn làm bác sĩ mà lại đến trường học tồi tàn này làm giáo viên, còn chỉ mới là giáo viên hướng dẫn nữa chứ?”

“Có phải do chị ta làm mất lòng người ta rồi bị chèn ép hay không?” Lận Tường ngẩng đầu, “Ta nghe nói giới y học cũng mục nát với tối tăm lắm .”

Hoa Hạo Minh theo danh sách tuyển dụng này, nhấp vào trang công nhân viên chứ của học viện y học Hòa Bình, tiện thể kiểm tra “Vương Ba Đan” trên trang web một chút, giao diện chuyển đến cái tên bị gạch đỏ, đồng tử co một chút, “Các cậu xem!”

Hạ Bạch và Lận Tường lập tức chạy tới, nhìn thấy cái tên trên trang web cũng hết hồn.

“Vương Ba Đan, ông ta, ông ta là giáo viên hướng dẫn của chúng ta?!” Lận Tường kinh ngạc hô ra tiếng, người vẫn luôn cho rằng đã chết lại đang ở ngay bện cạnh, khiến cho toàn thân cậu ta nổi cả da gà, “Ông ta chưa chết hả?”

Hoa Hạo Minh: “Trên mạng chỉ nói ông ta tự hành hạ mình rất thảm, chưa nói ông ta đã chết, nhưng đúng là không ngờ, ông ta lại là thầy hướng dẫn của chúng ta.”

Hạ Bạch: “Ông ta vốn là giáo sư, hiện tại thành giáo viên hướng dẫn, đây là hình phạt của sự kiện kia sao?”

“Chờ tý, xem thời gian thì chính là sau khi ông ta làm giáo viên hướng dẫn mới bắt đầu bảo học sinh đi chuẩn bị cho tiết dạy, các cậu nói xem có phải chỉ là ý của ông ta không? Ông ta muốn học sinh đi chịu thay lời nguyền cho ông ta, chịu một phần oán hận của quỷ?” Lận Tường nói.

Lần này nói rất có lý.

“Cho nên trọng điểm kế tiếp của chúng ta chính là làm rõ rốt cuộc giữa Vương Ba Đan và Sở Tuyết Lâm đã xảy ra chuyện gì.” Hoa Hạo Minh tổng kết.

Hai người đều đồng ý phương hướng này.

Hạ Bạch: “Nếu Sở Tuyết Lâm và Vương Ba Đan có quan hệ gì, chắc là mấy người Ôn Thu cũng có thể điểu tra được chuyện của Vương Ba Đan.”

“Xem thái độ của bọn họ thì có thể đã điều tra được.” Hoa Hạo Minh nói: “Hơn mười một giờ rồi, chúng ta cần phải đi, ngày mai lại điều tra tiếp.”

Nghĩ đến những gì mình sẽ phải đối mặt tối nay khi quay về, Lận Tường tức khắc đầy mặt đau khổ, lại chắp tay trước ngực lần nữa, “Chị Sở Tuyết Lâm phù hộ, phù hộ cho tối nay Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh đều không sao cả.”

“……”

Hoa Hạo Minh: “Không phải, cậu vái Sở Tuyết Lâm làm gì?”

Lận Tường: “Dựa vào kinh nghiệm xem phim kh.ủng bố của em, chị Tuyết Lâm chính là vai chính ma quỷ kiểm soát phó bản này chắc luôn, là chị ấy báo thù, đương nhiên muốn vái chị Tuyết Lâm rồi.”

“……”

Không thể phản bác.

Lận Tường: “Hai người cũng vái đi, vái thành tâm vào.”

Lúc đầu Hạ Bạch còn từ chối, không biết cậu nghĩ tới cái gì rồi nhắm lại, “Chị Tuyết Lâm phù hộ, em bên phe của chị đó.”

Hoa Hạo Minh: “…… Đi mau!”

Khi bọn họ trở về, vẫn còn hơn mười phút trước khi ký túc xá tắt đèn, Ôn Thu đang ở phòng ký túc xá 312.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, cô ta hỏi Hạ Bạch và Hoa Hạo Minh đêm nay có thể sẽ bị dị hoá: “Hiện giờ đã nghĩ ra hai người có sở thích gì chưa?”

Hạ Bạch: “Tôi không có sở thích.”

Hoa Hạo Minh: “Đã nói rồi, không còn gì để nói.”

Lận Tường đi theo: “Chị gái cứ yên tâm, tôi cũng không có.”

Ôn Thu cười, “Một mình tôi cũng có thể phân thích ra ba sở thích, ba người đàn ông như cậu lại không nói ra nổi một cái. Đây là sự tự tin đặc biệt của đàn ông, hay là sĩ diện hão của đàn ông đây?”

“……”

Sau khi Ôn Thu trào phúng bọn họ xong thì rời đi, xem ra đêm nay cô ta không định ở lại nơi này, cũng không nhờ Hạ Bạch chú ý em trai mình một chút, chắc là đã dặn Mạnh Thiên Hữu rồi.

Hoa Hạo Minh lại trói chặt Tống Minh Lượng, Lận Tường nói với Hạ Bạch vài câu, hai người cũng về phòng ký túc xá.

Hạ Bạch đơn giản rửa mặt rồi leo lên giường trước khi ký túc xá tắt đèn.

Cậu liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Hữu đang cứng đờ nằm ở trên giường số 4, vẫn không nhúc nhích, tựa như cũng không hít thở.

“……”

Hiện giờ trong phòng ký túc xá có một người từng giết người, một người mới dị hóa vào tối hôm qua, đêm nay lại kh.ủng bố sẽ không biết biến thành thế nào, còn có một người có khả năng sắp dị hoá, chỉ có mỗi cậu ta là người bình thường.

Hạ Bạch cũng có hơi thông cảm cho cậu ta.

Vì để giảm bớt phiền phức cho cậu ta, Hạ Bạch quyết định không ngủ, cậu vẫn luôn giữ tỉnh táo, như vậy có lẽ sẽ không đột nhiên tỉnh dậy rồi dị hoá thành bộ dạng quỷ quái gì.

Ngoại trừ buổi tối đầu tiên, mấy ngày nay Hạ Bạch cũng ngủ không ngon giấc, sau khi chịu được hơn một giờ, bộ não của cậu càng ngày càng buồn ngủ, phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc khiến đầu óc mơ hồ.

Tim lại đập rất nhanh, ngay cả đầu óc mệt mỏi cũng có thể bắt được âm thanh "bang bang" nhanh và mạnh mẽ, huyết dịch tuôn chảy, có chút hưng phấn..

Hạ Bạch nuốt nước miếng, rút gia phả từ bên gối rồi ôm vào trong ngực, chống chọi với cơn buồn ngủ nặng nề.

Cậu nghe thấy chuyển động ở giường đối diện, cũng nghe thấy chuyển động ở giường số 4 xa hơn.

Hạ Bạch lại ôm gia phả trong chốc lát, cố gắng làm mình tỉnh táo sau cơn buồn ngủ hỗn loạn, chờ sau khi cậu đã tỉnh được một chút, xoay người nhìn qua, Ôn Đông đã không còn ở trên giường.

Cậu ta đang ngồi ở phía dưới, cả người đầy máu ở bên trong bóng tối.

Hạ Bạch cố gắng chớp chớp mắt, mới thấy rõ trên người cậu ta không phải là máu, mà là đang mặc một chiếc váy dài màu đỏ.

Trước khi ngủ, Hạ Bạch đã cố ý kéo màn ra một chút, nhờ ánh trăng mờ ảo bên ngoài, miễn cưỡng có thể thấy rõ Ôn Đông đang ngồi bên cửa sổ, cậu ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ chấm đất, quỷ dị mà nhìn gương tô môi vẽ mày của mình.

Đầu ngón tay giữa lướt qua môi, để lại một vệt máu nhuộm đỏ đôi môi.

Mạnh Thiên Hữu kinh hãi mà đứng ở phía sau Ôn Đông, muốn đến gần nhưng không dám, giống như người đàn ông phát hiện ra bạn gái của mình là cô dâu ma vậy.

Hạ Bạch từ trên giường ngồi dậy.

Mạnh Thiên Hữu lui về phía sau một bước, càng thêm hoảng sợ.

Hạ Bạch: “……”

Lận Tường: [ Hạ Bạch, cậu không sao chứ?Anh Hoa nhảy khỏi cửa sổ rồi!]

Hạ Bạch lập tức cất gia phả vào túi rồi leo xuống giường, Mạnh Thiên Hữu liên tục lui về phía sau, đụng ngã ghế dựa phía sau, bản thân cũng thiếu chút nữa đã té ngã.

Hạ Bạch: “……”

Cậu không rảnh giải thích với Mạnh Thiên Hữu, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Nơi cửa chính lầu 1 có Quản lý ký túc xá, cậu lại không có khả năng nhảy từ cửa số lầu 3 giống như Hoa Hạo Minh, đành phải chạy đến cuối hành lang lầu 1, nhảy ra khỏi cửa sổ nơi đó.

Mạnh Thiên Hữu vừa lúc nhảy xuống từ lầu 2.

Lận Tường: “Hạ Bạch, cậu không sao chứ!”

Hạ Bạch: “Không sao, anh ta chạy đi đâu?”

Lận Tường: “Tối quá, tôi không thấy rõ!”

Hạ Bạch: “Chia nhau tìm đi.”

Hoa Hạo Minh từng từng nói với bọn họ, nếu anh ta dị hoá, thì bảo bọn họ trốn đi đừng lo cho anh ta.

Nhưng hai người đã chạy đi tìm anh ta trong khuôn viên tối tăm mà không hề suy nghĩ.

Lúc trước cảm thấy học viện y này rất nhỏ, đêm nay ẩn trong bóng đêm lại dường như vô cùng lớn, không biết lúc này một mình anh ta đã chạy đến một góc nào, đang làm cái gì.

Hạ Bạch chạy đến hồ nhân tạo trong trường học, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Hoa Hạo Minh trong đêm đen.

Nước hồ sâu tĩnh lặng không gợn sóng, tảo xanh mờ nhạt dưới đáy hồ khiến mặt hồ về đêm không có bọt khí, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây quanh hồ đang đung đưa.

Cậu lập tức quay đầu chạy đến tòa nhà thực nghiệm giải phẫu.

Lận Tường nhanh hơn cậu một bước: [ Góc Tây Bắc của tòa nhà thực nghiệm! ]

Khi Hạ Bạch chạy tới thì không thấy được bóng dáng của Lận Tường, không biết cậu ta đang đứng ở phía sau cái cây lớn nào, nhưng cậu có thể dễ dàng nhìn thấy được Hoa Hạo Minh mặc áo thun đỏ.

Hoa Hạo Minh đang ngồi xổm dưới chân tường, Hạ Bạch từng vào nhà xác liếc mắt một cái đã nhìn ra, đó là vị trí của nhà xác số 4.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng nhai ma sát vô cùng khó chịu, giống như một vật sắc nhọn cào mạnh vào một vật cứng, đồng thời phát ra tiếng “Kẹt kẹt’’.

Nhờ vào ánh trăng mờ ảo, Hạ Bạch thấy được nơi phát ra âm thanh.

Hoa Hạo Minh ngồi xổm trong góc đối diện với bức tường nhà xác, đang ăn một hòn đá đào ra từ trong góc, tiếng kêu kẹt kẹt không chỉ là do đá và răng ma sát, mà còn bắt nguồn từ lớp xanh giống như rêu hoặc là tảo xanh ở trên đá.

Không thể nói rõ ràng, dính đầy máu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.