🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hoa Hạo Minh nhìn chằm chằm bao nilon màu trắng kia vài giây, giống như đã hiểu cái gì, yên lặng nhận lấy.

Hai người đều không nói chuyện nữa, sự im lặng bao trùm giữa bọn họ.

Mãi cho đến khi gặp được Hạ Bạch.

Hạ Bạch nhìn cái đầu trọc của Lận Tường, cảm thấy cũng không tệ lắm, dẫu sao Lận Tường mới mười mấy tuổi, không có sự cố chấp của đàn ông trung niên hói đầu, cho dù tóc đã sắp không còn cũng muốn giữ lại một sợi để che đậy.

Cậu lại nhìn về phía Hoa Hạo Minh dường như không thấy mình, dùng giọng điệu như hỏi sáng nay ăn cái gì, nói: “Anh là chứng ăn vậy nha.”

“……”

Thấy anh ta không phản ứng, Hạ Bạch lại nói: “Lận Tường cho anh ăn tóc cả đầu rồi, vì anh mà trả giá quá nhiều.”

Lận Tường có hơi cảm động, Hạ Bạch nhìn thấy được sự cố gắng và đau thương của cậu ta.

Hoa Hạo Minh hỏi: “Tại sao cổ của tôi lại đau như thế? Như muốn nứt ra.”

Hạ Bạch và Lận Tường tức khắc ngậm miệng.

“Tôi cũng không nghĩ tôi là chứng ăn bậy.” Hoa Hạo Minh tạm dừng vài giây, nói với bọn họ: “Vừa rồi tôi nghĩ lại, đúng là trước kia tôi từng có, nhưng cũng xem như sở thích.”

“Khi còn nhỏ, tôi có một khoảng thời gian không ăn nổi cơm, khi bị một đám lưu manh đè ở trên mặt đất đánh, ngoài ý muốn nếm được mùi đất, khoảng thời gian đó liền bắt đầu ăn đất.”

Trong trò chơi, mọi sở thích đều có liên quan chặt chẽ đến những gì trải qua trong đời và yếu tố tâm lý, bám sát ở sâu trong nội tâm.

Hai người không ngờ anh ta nói ra, còn là nói ra một quá khứ như vậy.

Anh ta không còn tùy ý mà khép kín, dường như phạm vi vạch cho họ đã thay đổi..

“Anh trâu vãi!” Lận Tường cảm khái, “Khi còn nhỏ là một đứa nhỏ ăn không nổi cơm, hiện giờ là một người đàn ông ngay đến 100 triệu cũng không mời nổi, thế này còn không phải là nam chính lột xác nào đó sao?”(*

“……”

Suy nghĩ của cậu ta rất độc đáo.

Chỉ là, hai người đúng là cũng không nghĩ tới, Hoa Hạo Minh có một trải qua như vậy. Không chỉ là Lận Tường thuận miệng nói một trăm triệu, lúc ấy Ôn Đông rất chân thành đưa ra muốn đưa tiền cho anh ta, anh ta cũng chẳng thèm ngó đến, như là trong nhà rất có tiền, từ nhỏ không thiếu rồi.

Đương nhiên, cũng có thể là sau khi thành người chơi liền không thiếu.

Hoa Hạo Minh nhìn về phía Hạ Bạch, “Cậu thì sao? Tối hôm qua có đã trải qua chấn động lòng người thế nào?”

Lận Tường kích động nói: “Hạ Bạch không có bị dị hoá sở thích, cậu ấy còn tìm được manh mối từ nữ lao công nữa!”

Hoa Hạo Minh: “?”

Không thể nào!

Việc này không khoa học!

Anh ta khó có thể tin mà nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch chột dạ mà chuyển tròng mắt, nhìn về phía nơi khác, “Anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Đúng vậy, anh, có bị ảnh hưởng gì không?” Lận Tường hỏi.

Đến nay bọn họ đều chưa rõ người bị dị hóa sở thích sẽ có ấn tượng gì về đêm qua vào ngày hôm sau hay không, suy nghĩ ban ngày có bị ảnh hưởng không.

“Không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng các cậu vừa nhắc là có chút cảm giác hình ảnh, về phần hiện giờ, trong não tựa như có một tầng sương mù dày đặc, có lẽ sẽ không bị ảnh hưởng lắm.” Nói xong, anh ta hỏi: “Các cậu nghe được gì từ nữ lao công?”

Lận Tường lập tức nói tin nghe được từ nữ lao công vào tối hôm qua với Hoa Hạo Minh. Cậu ta hỏi: “Anh, nếu chúng ta tìm được chân tướng, trò chơi sẽ có động tĩnh sao?”

Hoa Hạo Minh lấy lại tinh thần, nghiêm túc phân tích nói: “Hệ thống sẽ có nhắc nhở, sẽ có cửa, các đường đi được tạo từ các cổng sáng, thông qua là có thể rời khỏi trò chơi.”

Lận Tường: “Vậy sao không nghe nhắc nhở nhỉ.”

“Khả năng đầu tiên, chúng ta đúng là còn chưa gặp được nhân vật chính trong câu chuyện, cần phải tìm được cô ta, cô ta có loại dị tật gì cũng là một điểm đáng nghi ngờ trong câu chuyện, không thể lướt qua. Loại khả năng này khá lớn.”

“Khả năng thứ hai, chính là suy luận của chúng ta sai rồi.”

Hạ Bạch bóp huyệt thái dương, trong óc của cậu cũng có một tầng sương mù, cảm giác mơ hồ không rõ rất khó chịu.

Ấn trong chốc lát, khi đang muốn suy nghĩ lại lần nữa, Ôn Thu và Mạnh Thiên Hữu đã đi tới, “Nói chuyện tý đi?”

Chắc chắn không phải chỉ là nói chuyện đơn giản.

Trưa hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, là Lận Tường và Ôn Thu sẽ đi chuẩn bị cho tiết dạy, Ôn Thu rất khó nói đêm nay sẽ dị hoá thành cái gì. Đêm nay lại còn là ngày thứ ba Ôn Đông bị dị hoá sở thích, nói cách khác, đêm nay có lẽ cậu ta sẽ hành hạ mình cho đến chết hoặc là sẽ g.iết ch.ết người khác.

Dựa theo sở thích bị dị hóa của cậu ta, nhiều khả năng là sẽ tự hành hạ mình cho đến chết.

Hoa Hạo Minh: “Nói chuyện à.”

Từ sau khi Tống Minh Lượng nuốt chết Tống Cường, Hoa Hạo Minh sợ cậu ta làm hại người khác nên luôn trói cậu ta, sau lại phát hiện ban ngày cậu ta sẽ không làm cái gì, sáng nay liền thu hồi kiếm dẻo, lúc này không biết Tống Minh Lượng đã đi đâu.

Ôn Đông rất đau, tạm thời không thể bước đi, xin nghỉ ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.

Hiện tại, chỉ còn năm người họ.

Năm người không ăn ở căng tin, mà mua bánh bao đi đến khu rừng bên cạnh tòa nhà dạy học, vừa ăn vừa nói chuyện, ngoại trù Hoa Hạo Minh, anh ta không ăn.

Ôn Thu nói với Hoa Hạo Minh: “Hôm qua em trai tôi tự thiến, xem tình hình đêm dị hóa thứ hai đều sẽ không nhẹ nhàng, không chết cũng rất thảm, đêm nay chính là đêm thứ hai của anh.”

Hoa Hạo Minh tỏ vẻ kinh ngạc và thương xót về việc Ôn Đông tự thiến, nhưng vẫn nói: “Cô có gì cứ nói thẳng đi, hiện giờ chúng ta làm gì còn nhiều thời gian loanh quanh lòng vòng như thế.”

Ôn Thu đã quen với cái bộ dạng đáng chết này của anh ta, vẫn tâm bình khí hòa nói: “Nói thẳng chính là, chúng ta không có thời gian rãnh, muốn trao đổi manh mối hay không, hôm nay hành động?”

Hoa Hạo Minh suy nghĩ trong chốc lát, nhéo mũi, nhìn về phía Hạ Bạch.

Hạ Bạch ấn huyệt thái dương nhìn về phía Lận Tường.

Bọn họ cho rằng Lận Tường sẽ cảm thấy tính mạng quan trọng, sẽ đồng ý trao đổi tin tức với Ôn Thu, cùng qua ải trò chơi.

Không ngờ Lận Tường nói: “Thế thì cũng chờ chiều đi, chờ sau chúng ta đi ra từ tòa nhà thực nghiệm giải phẫu rồi nói.”

Rất rõ ràng, nhóm lớp của bọn họ là hướng dẫn trò chơi của bọn họ, môn học bên trong thời khóa biểu là nhiệm vụ của bọn họ, không thể vắng mặt vô cớ, càng đừng nói cố ý điểm danh đi chuẩn bị cho tiết dạy, vì đảm bảo an toàn, hôm nay bọn họ vẫn phải đi chuẩn bị cho tiết dạy, tham gia lớp giải phẫu.

Ôn Thu nhìn qua mấy người họ, “Được rồi, hy vọng các cậu suy xét cho kỹ, phần thưởng trò chơi quan trọng, nhưng cũng phải có mạng mới lấy được.”

Sau khi cô ta đi rồi, Lận Tường nói: “Lúc trước bọn họ không muốn chia sẻ tin tức với chúng ta, hiện giờ lại tới tìm chúng ta, nhất định là còn thiếu cái gì đó, mà chúng ta đã tìm được chuỗi logic hoàn chỉnh, chỉ thiếu tìm được Sở Tuyết Lâm, xem chị ấy dị tật ở nơi nào, xác nhận chân tướng của chúng ta.”

“Chúng ta đã đi đến một bước này, lúc này mà trao đổi tin tức với chị ta là mắc mệt thêm.”

Lận Tường nói một hơi, “Trưa nay khi đi chuẩn bị cho tiết dạy, tôi sẽ đi tìm thi thể của Sở Tuyết Lâm, kiểm tra xem rốt cuộc chị ấy dị tật ở đâu. Nếu không tìm thấy, hoặc là không chứng minh được suy luận của chúng ta, chúng ta lại trao đổi manh mối với bọn họ cũng chưa muộn.”

Suy nghĩ của cậu ta rất rõ ràng, nhanh chóng thích nghi với nhịp điệu của trò chơi.

Hoa Hạo Minh: “Cậu không sợ sao?”

Anh ta nhớ trên đường đưa Hạ Bạch đến nhập học, Lận Tường từng nói mình sợ nhất là xác chết và quỷ linh tinh.

Lận Tường vươn tay mướt mồ hôi, “Ông sợ muốn chết, chỉ là nghĩ một tý thôi đã vầyy rồi.”

“……”

Hạ Bạch móc từ trong túi ra mấy lá bùa đặt vào trong tay Lận Tường, “Đừng sợ, cho cậu cái này.”

Lận Tường: “Đây là cái gì?”

Hạ Bạch: “Bùa trấn thi.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Lận Tường: “?”

“Không nói bùa trấn thi của cậu thật sự có tác dụng ở thế giới hiện thực của chúng ta hay không, nơi này là thế giới trò chơi đấy.” Hoa Hạo Minh cảm giác được sương mù trong não đang đâm cho mình choáng váng, “Chỉ có kỹ năng có được trong trò chơi mới có thể có tác dụng trong trò chơi, chính là nói, trừ khi người vẽ bùa là lấy kỹ năng vẽ bùa ở trong trò chơi, hoặc là học được vẽ bùa từ NPC trong trò chơi, nếu không cũng vô dụng thôi.”

Lận Tường lại hết sức phối hợp nhận lấy, “Yên tâm một tý.”

Hoa Hạo Minh: “Bọn họ điều tra ra Sở Tuyết Lâm sớm hơn chúng ta, có thể biết nhiều về Sở Tuyết Lâm hơn chúng ta, nói không chừng cũng có kế hoạch này, cậu đề phòng Ôn Thu một chút, đồng thời có thể lợi dụng điểm này, đi theo cô ta tìm Sở Tuyết Lâm.”

Lận Tường hỏi: “Hôm qua hai anh đến nhà xác có phát hiện gì không?”

Hoa Hạo Minh lại dùng sức đè đè huyệt thái dương, “Nếu thật sự là nguyền rủa của Sở Tuyết Lâm, luôn có nguyền rủa làm môi giới, tiếp xúc hoặc là nhìn đến, chúng ta sẽ dễ dàng trúng chiêu như vậy ……”

Hạ Bạch nói thay anh ta: “Đối diện cửa nhà xác có mấy tiêu bản cơ thể người, trong đó có một thi thể nữ mặc váy dài.”

Hoa Hạo Minh: “Đúng vậy, nhìn kỹ cô ta một chút, mặc quần áo rất kỳ quái.”

Hạ Bạch lại nói cho cậu ta biết cách bố trí tầng một, mãi cho đến khi đến cửa phòng học mới ngừng.

Lận Tường nghe bọn họ nói nhiều như vậy, trong lòng vốn sinh ra có chút tự tin, nhưng trong giờ học đều bị sấm sét đánh tan tất cả.

Mấy người nghe thấy tiếng sấm liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi qua, bầu trời tối sầm, sau tiếng sấm thì mưa trút xuống.

Bọn họ tiến vào trò chơi mấy ngày nay, chưa từng mưa trận nào, nhiều nhất chỉ là âm u, trận sấm chớp mưa bão thình lình xuất hiện này giống như một loại điềm gở nào đó, khiến cho trong lòng mấy người đều là căng thẳng.

Vừa tan học, sau khi xem tin nhắn của thầy hướng dẫn, các bạn học khác trong phòng học đều vội vàng dầm mưa rời đi.

Không có gì bất ngờ, lần này là Lận Tường và Ôn Thu.

Đứng trong lớp mấy chục giây, không ai nói chuyện, muốn nói lại không biết nói cái gì, hoặc là biết nói ra cũng không ý nghĩa.

Cuối cùng, vẫn giữ nguyên kế hoạch của mỗi người.

Lận Tường cùng Ôn Thu đến nhà xác.

Hạ Bạch, Hoa Hạo Minh và Mạnh Thiên Hữu cầm ô đứng dưới tàng cây chờ bọn họ ở bên ngoài, những hạt mưa lớn trượt xuống từ tán dù.

Mưa vẫn sơi, trời tối nặng nề, bầu trời tối sầm, sấm chớp thỉnh thoảng nổi lên, chỉ có gió ngừng lại.

Một bóng người từ xa đi tới, chậm rãi đến gần, Ôn Đông gian nan đi tới.

Toàn thân cậu ta ướt sũng gần hết, hình như là do trời mưa, trên trán lại có thể nhìn ra mồ hôi, trên mặt cũng không còn màu máu.

Sau khi cậu ta đến thì yếu ớt tựa vào thân cây, nhìn về phía cửa của tòa nhà thực nghiệm..

Ba người cũng không nói với cậu ta câu nào, đều biết tốt nhất là không nên nói chuyện với cậu ta vào lúc này, câu ta có thể cũng không sức lực nói chuyện, toàn thân đều đang run lên.

Bầu trời càng ngày càng tối, sấm sét liên tiếp xuất hiện, thời tiết thế này rất khó làm cho người dễ chịu, thời gian qua đi từng chút, bọn họ cũng nôn nóng lên, đặc biệt làs au khi Ôn Đông đến, cảm xúc dường như dễ lây lan.

“Kế hoạch của các cậu cũng là để Ôn Thu đi vào tìm thi thể của Sở Tuyết Lâm nhỉ?” Hoa Hạo Minh mở miệng hỏi Mạnh Thiên Hữu, bắt đầu phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.

“Cũng?” Mạnh Thiên Hữu nói: “Quả nhiên các anh cũng điều tra được đến đây.”

Hoa Hạo Minh nghiêng dù một chút, dùng ngón tay ra sức ấn huyệt thái dương, cười một tiếng, “Chúng tôi đâu chỉ là điều tra được chỗ này. Cho dù Ôn Thu là người chơi có kinh nghiệm, thì cũng không nhất định có thể được với Lận Tường đã sớm phát hiện ra bí mật của Sở Tuyết Lâm.”

Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn căng thẳng nghe đến đó cười một cái, “Khi lần đầu vào thư viện chúng tôi đã điều tra được Sở Tuyết Lâm, anh cảm thấy mình hiểu chị ta hơn chóng tôi sao? Hiện giờ cũng không sợ nói với anh, chúng tôi đã sớm biết gần đủ rồi.”

Vẻ mặt Hoa Hạo Minh kiểu “Thật sao, tôi không tin”, cười nói: “Ý cậu là nói Sở Tuyết Lâm bị dị tật? Cậu cho rằng chúng tôi không biết sao?”

Mạnh Thiên Hữu sửng sốt một chút, cảm thấy nụ cười trên mặt anh ta quá chói mắt, “Chúng tôi không chỉ biết có thể chị ta có dị tật, còn là một loại dị dạng khiếm khuyết, cho nên một tiến sĩ y học như chị ta mới nuôi cá cóc, muốn nghiên cứu năng lực tái sinh của cá cóc.”

Hạ Bạch bỗng nhiên mở miệng, “Cá cóc là chị ấy nuôi sao?”

Mạnh Thiên Hữu nhìn về phía Hạ Bạch, giọng điệu ôn hòa chút, “Đúng vậy, chị ta nuôi cá cóc trong một bể cá, đặt ngay ở ban công, có học sinh thấy được.”

Hạ Bạch nghĩ đến những bức ảnh của Sở Tuyết Lâm mà cậu nhìn thấy trong thư viện, một trong số đó quả thực có một bể cá, chỉ là bên trong lại có thực vật thủy sinh như tảo xanh rong, cậu không nhìn thấy rõ bên trong có gì.

Đôi mắt Hạ Bạch trợn to một chút.

Hoa đậu Hà Lan, cá cóc.

Đậu Hà Lan, đậu đỏ, đậu tằm. Tảo xanh, cá cóc.

Một đáp án sinh động hiện ra.

Không phải, không phải tái sinh…… Là cộng sinh!

Cậu ngơ ngác mà nhìn về phía nhà xác, không khỏi tiến lên một bước, “Sai rồi, không phải Sở Tuyết Lâm, vai chính câu chuyện không phải là Sở Tuyết Lâm, là cộng sinh!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.