Hạ Bạch bò vào bên trong hang động tối tăm.
Hang động tối tăm ngoằn ngoèo, nhớp nháp trơn trượt, càng ngày càng chật chội, ngày càng chật chội, không biết bò bao lâu, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một người, dường như là Sở Tuyết Lâm, quá mờ, cậu không nhìn thấy rõ lắm.
Cậu ngồi ở bên cạnh người nọ, muốn nói chuyện với cô, há miệng lại không thể nói nên lời, cổ họng như là bị chặn lại.
Người nọ cũng không có ý định muốn nói chuyện với cậu, cúi đầu nằm nhoài trong hang động, khuôn mặt bị mái tóc dính bết che đi.
Hạ Bạch cứ ngồi ngẩn người bên cạnh cô như thế.
Không biết qua bao lâu, một tia sáng chiếu vào trong hang động tối tăm, Hạ Bạch và cô ấy trong hang động chật hẹp cùng ngẩng đầu lên nhìn, họ nhìn thấy xung quanh cửa hang có một viền trắng xóa.
Lúc này, bọn họ tựa như đang ở đáy một cái giếng hẹp, có thể nhìn thấy ánh trời.
“Em nhìn xem.” Giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như tiếng du dương bay từ trên trời xuống dưới đáy giếng này.
Hạ Bạch nhìn thấy trên bầu trời trắng xóa có chín chữ có chút trẻ con, ba cái tên.
Sở Tuyết Mộc.
Sở Tuyết Mộc.
Sở Tuyết Lâm.
“Em tên là Tuyết Mộc, chị cũng tên là Sở Tuyết Mộc, hai cây chính là một rừng, chúng ta là Sở Tuyết Lâm. Bọn họ gọi Sở Tuyết Lâm, không phải chỉ gọi chị, cũng là đang gọi em, là gọi cả hai chúng ta.” Giọng nói đó lại vang ở trên trời.
Hạ Bạch chú ý thấy người bên cạnh mình đang run rẩy.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774426/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.