🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cô thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Sở Tuyết Mộc khác ở trong phòng thí nghiệm, thiết bị phòng thí nghiệm có thể làm cho họ nhìn rõ nhau. Các cô nhìn nhau, một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp tràn đầy ý cười, một đôi mắt khác lại tràn ngập ánh sáng trong mắt không có ai khác.

Hạ Bạch đã có thể hiểu được Tuyết Mộc bên cạnh, cậu biết đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của cô, đủ để chống cự lại bóng tối và áp lực dài lâu tiếp sau đó.

Sở Tuyết Mộc càng ngày càng thích chuyên ngành này, cũng càng ngày càng muốn trở thành một cái bác sĩ.

Cô thường tưởng tượng với một Sở Tuyết Mộc khác lúc mình trở thành bác sĩ, ánh sáng trong mắt càng ngày sáng, nghiễm nhiên việc trở thành bác sĩ mặc áo blouse trắng đã trở thành giấc mơ của cô.

Những nỗ lực của cô đã được đền đáp, cô được một bệnh viện cực tốt tuyển dụng.

Vào ngày kiểm tra sức khỏe nhận việc, cô nói: “Tuyết Mộc, chị không làm bác sĩ nữa.”

Những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời.

Cô cho rằng cô ấy không biết, ngay đến Hạ Bạch cũng biết, trong lần kiểm tra sức khỏe lúc vào đại học, cô tránh được kiểm tra mắt mũi họng, nhưng để trở thành bác sĩ ở một bệnh viện lớn thông thường, việc kiểm tra sức khỏe phải nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

Sở Tuyết Mộc ở bên cạnh Hạ Bạch hoàn toàn nằm sấp xuống, cuộn tròn trong mái tóc dài,, tóc dường như càng thêm nhớp nháp.

Giọt mưa rơi xuống tí tách, cô cười nói: “Làm bác sĩ mệt lắm, còn sẽ gặp phải bệnh nhân quậy nữa, chị chỉ muốn cùng với Tuyết Mộc qua những tháng ngày yên tĩnh mà thôi.”

Sở Tuyết Mộc trong hang động hồi lâu mới ngẩng đầu lên, vươn tay ra, cố gắng hết sức kéo mình ra khỏi hang động.

Hạ Bạch không biết cô đang muốn hứng những giọt mưa kia, hay là muốn chạm vào người trên trời.

Sau đó, Sở Tuyết Lâm trở thành giáo viên hướng dẫn của học viên y Hòa Bình, chính thức bước vào học viện này.

Cô là một người lạc quan tích cực, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại, cũng sống thật vui vẻ ở học viện y này, tựa như đã quên mất giấc mơ và nỗ lực gần mười năm của mình, mỗi ngày đều cùng Tuyết Mộc khác trồng đủ loại hoa, nuôi cá cóc, xem sách, cố gắng hết sức để giúp học sinh của mình thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Bạch và Tuyết Mộc bên cạnh đều ngửa đầu nhìn thấy được rất nhiều khung cảnh đẹp đẽ ở trên bầu trời.

Có một ngày, trong hang động cũng không còn tối nữa, nhưng cũng không có nhiều ánh sáng lắm, Tuyết Mộc trong hang động vẫn giống như hầu hết mọi lần, ngửa đầu chờ một Sở Tuyết Mộc khác, bỗng nhiên thân thể căng chặt, trong miệng phát ra tiếng thầm thì đặc quánh khẩn trương.

Hạ Bạch ngẩng đầu, lần ngẩng đầu này không phải nhìn thấy cảnh tưởng đẹp đẽ, mà nhìn thấy một đôi ánh mắt vừa khiếp sợ vừa hưng phấn trên bầu trời u ám.

Đôi mắt đó rất to, sự điên cuồng và h.am m.uốn bên trong càng rõ ràng hơn, giống như đôi mắt của ác quỷ.

Đôi mắt lướt qua bọn họ, sau đó một giọng nói dễ nghe khiến cho họ yên tâm vang lên, “Thầy Vương, xin lỗi, tôi ngủ quên mất?”

Sau lúc đó, Sở Tuyết Mộc bên cạnh Hạ Bạch vẫn luôn rất bất an lo âu, gần như cả ngày đều ngẩng đầu chờ đợi một Sở Tuyết Mộc khác, nhưng cô ấy không nói được.

Một Sở Tuyết Mộc khác mỗi ngày đều sẽ nói chuyện với cô ấy, cho cô ấy xem đồ vật, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều nhìn cô ấy.

Khi Sở Tuyết Mộc khác nói mình đang yêu, thì sự bất an và nôn nóng liền đạt tới đỉnh điểm.

“Tuyết Mộc, cuối cùng chúng ta đã gặp được người có thể chấp nhận chúng ta, biết đến chúng ta, anh ấy chính là định mệnh của chị rồi. Anh ấy là giáo viên trong học viện của tụi chị, tên là Vương Ba Đan.”

Sở Tuyết Mộc ở bên cạnh Hạ Bạch dùng sức giãy giụa kêu rít lên, các đường nét trên mặt gần như biến dạng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ùng ục, giống như tiếng rên rỉ lo lắng của một con động vật nhỏ nào đó .

Hạ Bạch vươn tay cần thận vỗ vào sau lưng cô ấy, cô ấy giống như không cảm nhận được, nhưng cậu cảm nhận được cơ thể nhỏ bé yếu ớt đang run rẩy dưới lớp dính nhớp.

Một Sở Tuyết Mộc khác hoàn toàn xem đó trở thành lo lắng và khủng hoảng, “Tuyết Mộc yên tâm, khi tụi chị nói về dị tật, anh ấy nói dị tật là sự độc đáo ở trên đời, sự độc đáo này là vẻ đẹp bất ngờ của tự nhiên, nên cần phải được bảo vệ tốt, anh ấy là người như vậy đó.”

Bể cá cóc được bưng đến, dùng để xoa dịu. Nhìn cá cóc và tảo xanh bên trong, Sở Tuyết Mộc nói: “Nếu trên đời có một người có thể chấp nhận chúng ta thì chắc là anh ấy, nếu trên đời có người thứ hai có thể nhìn thấy em, chắc cũng là anh ấy.”

Gã quả nhiên thấy được cô ấy, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt hẹp , “Thật là kỳ tích của tự nhiên.”

“Thầy Vương, anh có cảm giác gì không?” Trong giọng nói dễ nghe đó có chút lo lắng hiếm thấy.

“Chỉ cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy đau lòng. Tuyết Lâm, các em cô đơn nhiều năm như vậy chắc hẳn đã vất vả rồi, sau này đã có anh ở bên em rồi.”

Trời đã sáng lại tối đi, một con quái vật trắng đỏ lao tới, mang theo một cơn gió nóng suýt chút nữa đã cuốn đến bọn họ.

Con quái vật đó dường như đang theo dõi cô ấy, Sở Tuyết Mộc trong hang động tránh né, cuối cùng khi quái vật rời đi, cô ấy hơi thở thoi thóp mà bám vào trên hang động, hai bàn tay nhỏ bé giữ chặt hang, có những giọt nước nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy rơi sâu vào trong hang.

Vương Ba Đan: “Tuyết Lâm, em có nghĩ đến việc Tuyết Mộc vẫn luôn sống trong hoàn cảnh nhỏ hẹp không thấy ánh mặt trời rất đáng thương, cũng rất bất công với em ấy hay không? Em ấy cũng muốn tắm dưới ánh mặt trời, cũng muốn bước lên mặt đất để cảm nhận làn gió và hương thơm của hoa, nhìn bầu trời. Em ấy không phải một phần của em, nên có được cái tôi độc lập của riêng mình..”

Sở Tuyết Mộc trong hang động liều mạng lắc đầu.

Cô ấy có thể tự gọi mình là Sở Tuyết Mộc, cây vĩnh viễn là một phần của rừng.

Các cô lớn lên cùng nhau, cô ấy có bầu trời của riêng mình.

Vương Ba Đan: “Anh biết một chuyên gia về dị tật, chúng ta có thể đi khám xem.”

Bầu trời bị kéo căng ra rất nhiều, một người đàn ông xa lạ cúi xuống nhìn lại, đôi mắt to của gã tràn ngập sự phấn khích nóng bỏng sau thấu kính, hốc mắt màu đỏ cũng trở thành màu sắc sống động nhất trên bầu trời.

Chiếc kẹp lạnh băng kẹp lấy Sở Tuyết Mộc trong hang động, lật qua lật lại để xem.

Ánh sáng cực kỳ chói mắt rơi xuống, cùng với âm thanh "Cạch cạch’, Sở Tuyết Mộc che đôi mắt yếu ớt lại, lại bị lay ra, cuối cùng phát ra tiếng rít lên rất khó bị bên ngoài nghe được, Những giọt nước mắt màu nâu đỏ chảy xuống cả khuôn mặt đầy màng mỏng.

Vương Ba Đan: “Bác sĩ Lý còn cần một ít video rõ ràng hơn, Tuyết Lâm yên tâm, lần này sẽ không cho anh ta làm, tự anh sẽ quay cho em.”

Bầu trời biến thành một vòng thủy tinh màu đen, nơi đó dường như có vô số con mắt ẩn giấu ở bên trong đang theo dõi cô, tất cả đều biến thành ánh sáng chói lóa xuyên thấu vào trong mắt của cô.

Sở Tuyết Mộc trong hang động đã lâu không phát ra âm thanh gì, động tác của cô ấy cũng không thay đổi nhiều, nhiều ngày như vậy vẫn luôn duy trì tư thế nửa nằm ngửa đầu nhìn lên ở trong hang động, như là tư thế của một chú mèo con đang quỳ rạp trên đất nhìn chủ nhân, nhưng chỉ có nửa người.

Mãi cho đến một ngày, Sở Tuyết Mộc nói: “Tuyết Mộc, Tuyết Mộc sắp được mặc blouse trắng rồi.”

Sở Tuyết trong hang cuối cùng cũng có ánh sáng trong đôi mắt mờ mịt của mình, cong cơ thể bé nhỏ dính nhớp, cố gắng nâng đầu lên thật cao.

Sở Tuyết Mộc đã rất lâu không nói chuyện, giọng nói nặng nề càng có vẻ dịu dàng, “Ngày mai sẽ có rất nhiều chuyên gia, lãnh đạo trong ngành sẽ đến trường chúng ta xem phòng thí nghiệm y mới mở, trường học bảo chị làm người hướng dẫn.”

Cô rất vui vẻ, lại có chút hồi hợp, “Bọn họ đều rất giỏi, đều là những người tỏa sáng trong lĩnh vực y học.”

Ngày hôm sau, Sở Tuyết Mộc mặc áo blouse màu trắng như tuyết, “Tuyết Mộc, sau khi sự kiện hôm nay kết thúc sẽ có chụp ảnh kỷ niệm, đến lúc đó chị sẽ cho em xem ảnh kỷ niệm nha.”

Đây là hoạt động mà cô rất coi trọng, Sở Tuyết Mộc trong hang động sợ làm phiền cô, vẫn luôn không dám nhúc nhích.

Khi có rất nhiều người, trong hang thường tối đi, trời sáng hiếm khi xuất hiện, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh.

“Cô Sở, cô có thể mở miệng cho tôi xem không?”

“Cô Sở, cô còn đẹp hơn ở trong livestream nữa, có phải trong miệng còn làm người ta chấn động hơn livestream không?”

“Cô Sở à, không phải cô được bệnh viện của tôi tuyển rồi sao? Sao chưa kiểm tra sức khoẻ đến tai mũi họng đã đi rồi? Tôi có thể tiếp tục kiểm tra sức khoẻ cho cô, cô còn muốn đến bệnh viện của tôi không?”

Hạ Bạch cảm giác được sự chấn động, không biết là đến từ Sở Tuyết Mộc trong hang động, hay là Sở Tuyết Mộc bên ngoài.

Hạ Bạch nghĩ rằng cô ấy nhất định đã biết, đám tài giỏi trong giới y học đến học viện y nhỏ bé này không phải là muốn tham quan phòng thí nghiệm gì cả.

Vương Ba Đan cầm camera chỉa vào miệng cô, cũng không phải tự quay lại hình ảnh chữa bệnh cho chuyên gia gì cả.

Bầu trời bị lòng bàn tay chặn lại, từ sâu trong hang động truyền đến những tiếng chấn động và nghẹn ngào như sấm sét.

“Các vị, chúng ta cùng chụp ảnh lưu niệm nào.”

Đứng ở hai bên và phía sau Sở Tuyết Mộc, những người xung quanh cô đều là những chuyên gia rất tài giỏi trong giới y học, các giáo sư từng được công bố trên rất nhiều tập san nghiên cứu khoa học, lãnh đạo của bệnh viện nổi tiếng, tất cả đều là những nhân vật sáng giá trong giới y học, là các tiền bối mà cô kính trọng hâm mộ.

Cô từng có ước mơ một ngày nào đó sẽ được mặc áo blouse trắng, xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, làm cho bọn họ nhìn đến mình.

Lúc này, dường như giấc mơ đã thành hiện thức rồi.

“Xem ở đây, người cười một cái, ba, hai, một cà tím!”

Bọn họ đều đang nhìn cô.

Trong đám đông, từng cặp mắt đều đang đổ dồn vào cô. Quyền uy, nặng nề, mơ hồ, dính nhớp.

Đối mặt với ống kính, Sở Tuyết Lâm theo bản năng che miệng lại, nở nụ cười, cố kìm nước mắt để nó không rơi xuống.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.