Cô thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Sở Tuyết Mộc khác ở trong phòng thí nghiệm, thiết bị phòng thí nghiệm có thể làm cho họ nhìn rõ nhau. Các cô nhìn nhau, một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp tràn đầy ý cười, một đôi mắt khác lại tràn ngập ánh sáng trong mắt không có ai khác.
Hạ Bạch đã có thể hiểu được Tuyết Mộc bên cạnh, cậu biết đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của cô, đủ để chống cự lại bóng tối và áp lực dài lâu tiếp sau đó.
Sở Tuyết Mộc càng ngày càng thích chuyên ngành này, cũng càng ngày càng muốn trở thành một cái bác sĩ.
Cô thường tưởng tượng với một Sở Tuyết Mộc khác lúc mình trở thành bác sĩ, ánh sáng trong mắt càng ngày sáng, nghiễm nhiên việc trở thành bác sĩ mặc áo blouse trắng đã trở thành giấc mơ của cô.
Những nỗ lực của cô đã được đền đáp, cô được một bệnh viện cực tốt tuyển dụng.
Vào ngày kiểm tra sức khỏe nhận việc, cô nói: “Tuyết Mộc, chị không làm bác sĩ nữa.”
Những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời.
Cô cho rằng cô ấy không biết, ngay đến Hạ Bạch cũng biết, trong lần kiểm tra sức khỏe lúc vào đại học, cô tránh được kiểm tra mắt mũi họng, nhưng để trở thành bác sĩ ở một bệnh viện lớn thông thường, việc kiểm tra sức khỏe phải nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Sở Tuyết Mộc ở bên cạnh Hạ Bạch hoàn toàn nằm sấp xuống, cuộn tròn trong mái tóc dài,, tóc dường như càng thêm nhớp nháp.
Giọt mưa rơi xuống tí tách, cô cười nói: “Làm bác sĩ mệt lắm, còn sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774427/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.