Quách Dương dâng lên từng cơn ớn lạnh nhìn quanh hòn đảo.
Ánh nắng như thiêu đốt trên đầu, chim hải âu hót vang, một nửa khu rừng bị cháy rụi, nửa còn lại tươi tốt. Ánh nắng trên bờ cát, rừng dừa bên bờ biển, sáng ngời vô cùng nóng.
Cậu ta lại cảm giác được một nỗi sợ hãi ảo tưởng.
“Đây, rốt cuộc là sao thế?”
Mã Đồng Phong cũng không rõ, không thể trả lời cậu ta.
Hạ Bạch như suy tư gì, không biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt trống rỗng của cậu tựa như đang nói, linh hồn của cậu tạm thời không có ở nhà, không nghe được tiếng của cậu ta.
Lăng Trường Dạ cũng không trả lời câu hỏi của cậu ta, anh tiếp tục đẩy tình tiết của bộ phim, “Sau khi dân trên đảo biết được hai người này đã chết, thì chạy đi báo thù giết hai người của đội thám hiểm, chúng ta lại đào thử xem.”
Bộ não của Quách Dương đã không còn nghĩ được gì, chỉ biết nghe theo lời của Lăng Trường Dạ, “À được, em dẫn mọi người đi.”
Hai sinh viên được chôn ở nơi khác, chỗ đó không bị đám cháy rừng ảnh hưởng.
Bọn họ cẩn thận đi về phía bên kia, khi đi đường vòng ngang qua chỗ của hoa khôi quỷ, phát hiện hoa khôi quỷ đã không còn ở nơi đó, Cổ Toàn Côn bị đập vào trong tay của hoa khôi quỷ cũng không còn nữa.
Quách Dương kinh ngạc nói: “Cổ Toàn Côn sẽ không chết đấy? Không phải cánh tay giun của anh ta có năng lực tái sinh nhất định sao?”
Dù nói thế nào đi chăng nữa, một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774452/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.