Hạ Bạch cũng đi theo bọn họ. Phòng luyện tập của nhóm loại tốt lớn hơn bọn họ rất nhiều, bảy người họ đều có cách gian riêng để sử dụng, còn có không gian khá riêng tư.
Lưu Cường và Thạch Đan Phượng đều ở đây, sau khi Chung Tử Thương chào hỏi bọn họ thì nói: “Tôi muốn nói chút chuyện với mọi người, không biết có thể phiền hai anh chị nói giúp với mọi người một tiếng hay không?”
“Ôi, cậu bạn học sinh này còn muốn tổ chức người của hai xã đoàn chúng tôi à.” Đầu trọc cười nói, ánh mắt liếc nhìn cậu ta, giống như cảm thấy rất tức cười, “Tôi đề nghị cậu nó quản lý đám học sinh của mình là được rồi, bớt xía vào chuyện của của chúng tôi đi.”
Chung Tử Thương không hề thay đổi sắc mặt một chút nào, cậu ta đẩy mắt kính nói: “Không phải muốn xía vào chuyện của các anh, hôm qua Hồ Dịch Hàng của phòng chúng tôi đi sửa mặt, chúng tôi có phát hiện mới, muốn chia sẻ với mọi người, chỉ cần vài phút thôi.”
Đầu trọc nhìn chằm chằm cậu ta, nhíu mày khó chịu.
“Chỉ vài phút thôi, đi nghe một chút cũng không mất mát gì.” Người nói chuyện là Thạch Đan Phượng, giọng cô ta dịu dàng , “Lát nữa tôi sẽ bảo người của đoàn Bán Nguyệt đến.”
Đầu trọc cười một tiếng, “Nếu đoàn Bán Nguyệt cũng đi, thế thì chúng tôi sẽ đến nghe một chút.”
Hai người đều nói như vậy, những người khác đương nhiên không ý kiến, chẳng mấy chốc tất cả người chơi đã tập trung ở phòng luyện tập của nhóm loại kém.
Cũng may phòng luyện tập đủ lớn, mọi người đều đứng, không đến mức người chen chúc.
Chung Tử Thương đứng ở đằng trước, không lãng phí thời gian, trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Về việc sửa mặt, mấy người đã sửa mặt, không biết các anh chị có cảm thấy bộ phận được sửa của mình có gì khác thường hay không, Hồ Dịch Hàng ở phòng của chúng tôi nói cậu ấy thấy được cảnh tượng và người xa lạ với mình.”
Đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người khi nói rằng sửa mặt có vấn đề, sau đó mới bắt đầu nói về suy đoán của mình, “"Ekip chương trình có một kho nguyên liệu thẩm mỹ, muốn sửa bộ phận nào thì dùng bộ phận đó đổi. Đây là show tuyển chọn, những bộ phận mà mọi người có được sau khi sửa mặt có lẽ là những bộ phận đã đổi của các thực tập sinh cũ., bọn họ còn sống không?”
“Nhà sản xuất nói, Hoa tàn đâu phải vật vô tình, cũng là đang nói hóa làm bùn xuân phù hộ hoa, rất có thể thực tập sinh không thể ra mắt đều đã chết, thành nguyên liệu sống để sửa mặt.”
“Có lẽ khi những bộ phận trên khuôn mặt này được chuyển vào kho thẩm mỹ, khi đó chủ nhân sửa mặt còn chưa chết, có thể có một tỷ lệ lớn thực tập sinh chết cuối cùng không qua vòng được đã trong chương trình. Trong trò chơi này, sau khi người chết sẽ biến thành quỷ, có khi nào quỷ hồn của những thực tập sinh đã chết sẽ ảnh hưỏng đến chúng ta thông qua những bộ phận đã cấy ghép vào cơ thể chúng ta, nghiêm trọng hơn là nhập vào người của chúng ta hay không?”
Cậu ta nói xong, những người chơi đều có biểu cảm khác nhau, có người nghĩ mà sợ, có người sợ hãi, có người bình tĩnh, còn có người phẫn nộ.
Các người chơi đánh giá những người đã sửa mặt kia, có người bất giác mà lui một bước, người sửa mặt vừa sợ vừa tức, tất cả đều nhìn chằm chằm Chung Tử Thương.
Đầu trọc nhìn thoáng qua cái miệng của Liêu Mạn Ni, vả mặt kỳ quái, dùng tay vặn vẹo góc quần.
Chung Tử Thương nói: “Tất cả người chơi đều ở chỗ này, tôi muốn nói, hiện giờ chỉ có sáu người chơi sửa mặt, hiện giờ vẫn chưa quá muộn để kết thúc sự biến đổi nguy hiểm và vô nghĩa này, những người chơi còn lại đừng đi sửa mặt, chặn đứng con đường đáng sợ này, dựa vào biểu diễn qua vòng, việc này đều tốt cho mọi người chúng ta.”
“Nói một đống lớn, chính là không muốn chúng tao đi sửa mặt à?’’
“Vậy thì sáu người kia thắng thì sao? Bọn họ có ưu thế lớn lắm.”
Chung Tử Thương: “Sáu người sẽ không tạo ra nhiều ảnh hưởng lớn với chúng ta, hơn nữa đây là một con đường cực kỳ nguy hiểm, bọn họ cũng muốn gánh nguy hiểm rất lớn, cũng không biết sẽ trải qua cái gì, sau đó cũng không nhất định là ưu thế.”
Đầu trọc không biết vì sao lại nổi giận, “Sao mày biết chủ nhân của những bộ phận đó đều đã chết?Đây chỉ là suy đoán của mày mà thôi, chỉ với một cái suy đoán của mày mà muốn cắt đứt đường ra của bọn tao à?”
Có đầu trọc dẫn dắt, càng nhiều người đứng ra phản đối.
“Mày không phải là không muốn chúng tao đi sửa mặt, chỉ mình mày đi thôi đấy chứ?”
“Mắc cười, đám nhóm loại kém của bọn mày là đi sửa nhiều nhất đấy, giờ còn không muốn bọn tao đi sửa?”
“Mày có chứng cứ gì chứng minh chủ nhân của những bộ phận đó đã chết?”
“Mọi người nghe tôi nói.” Chung Tử Thương còn muốn giải thích, “Tôi biết hiện tại mọi người đều rất nôn nóng, mọi người im lặng……”
“Nói cái gì mà nói, mày lấy chứng cứ ra đi rồi nói!”
“Mày còn muốn lừa bọn tao sao!”
“Mày cho rằng mình là ai, mày chỉ là một sinh viên, dựa vào đâu phải tin mày chứ!”
“Nhưng đã chết rồi, không chỉ có đã chết rồi, những bộ phận trên mặt của bọn họ đều là của người chết, là sau khi chết mới chuyển vào kho nguyên liệu thẩm mỹ.” Hạ Bạch đứng bên cạnh Chung Tử Thương ngơ ngác nói.
Phòng luyện tập vốn đã ồn ào, giọng nói của cậu bị tiếng cãi vã át đi, nhưng những gì cậu nói lại đáng sợ đến mức những người xung quanh đều nghe thấy.
“Mày đừng nói bậy! Sao mày biết là người chết?” Có người kinh ngạc hỏi.
Dần dần ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu.
Hạ Bạch vẻ mặt ngơ ngơ, “Chính là người đã chết.”
Cậu làm sao không biết Chung Tử Thương đã thất bại, cậu hiểu Lăng Trường Dạ nói muộn rồi là có ý gì, nếu trước mắt không ai sửa mặt, có thể cách của cậu ta còn hiệu quả, nhưng đã có sáu người sửa mặt thành công, việc này cuối cùng không thể thành công được.
Mặc dù bọn họ biết có nguy hiểm, nhưng nếu những người khác không sửa mặt, thì lợi ích dành cho sáu người kia sẽ lớn hơn nhiều so với rủi ro.
Việc này không công bằng.
Con người chính là như vậy.
Bọn họ sẽ mất thăng bằng về mặt tâm lý, bọn họ sẽ đi sửa mặt, Chỉ khi lợi ích và rủi ro ngang nhau, bọn họ cảm thấy người khác không kiếm lời được nữa thì mới nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thực ra, cho dù không có ai đi sửa mặt, cách này của Chung Tử Thương cũng rất khó hoàn thành.
Hạ Bạch đều biết, nhưng khi thấy Chung Tử Thương bị một đám người tấn công như vậy, cậu chỉ muốn nói một lời giúp cậu ta.
Cũng nên có người luôn ủng hộ cậu ta, để sự nhiệt huyết thuần khiết của cậu ta không bị nguội lạnh
“Mày có chứng cứ gì nói đó là đồ người chết?” Đầu trọc hít một hơi mạnh, như đang dằn cái gì đó, hỏi rất kích động.
Hạ Bạch liếc gã một cái, “Anh đừng nóng, tôi không có chứng cứ.”
“……”
Đầu trọc tức giận quá trời, “Mày không có chứng cứ thì đừng nói bừa!”
Lăng Trường Dạ: “Anh còn chẳng có tý quan điểm nào, không phải cũng nói nhiều đó sao?”
“Đúng đó.” Dương Mi nói: “Tui nhịn ông lâu rồi nhé đầu trọc! Chỉ có mình ông nói nhiều lời vô ích thôi!”
“Mày!” Đầu trọc chỉ vào Dương Mi, chỉ một giây liền buông xuống, cái mặt đen thùi nổi giận đùng đùng nói: “Được rồi, tao đúng là không nên tới, Cục quản lý trò chơi chúng bây chơi bọn tao đúng không? Bọn tao đi! Ở lại đây nghe bọn nó nói nhảm làm gì!”
Hội Thánh Du đi rồi, người chơi của hội Thánh Du trong nhóm loại kém cũng đi.
Vưu Mạc Hàn liếc nhìn Chung Tử Thương và Hạ Bạch một cái, cũng dẫn theo người của đoàn Bán Nguyệt rời đi.
Lăng Trường Dạ không nói gì nữa, cũng dẫn theo Dương Mi rời đi.
Hồ Dịch Hàng nói: “Hội trưởng, cậu lấy tôi ra làm ví dụ? Cậu ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ.”
Chung Tử Thương: “Tôi đã nói là chúng ta, không phải riêng tư, không thể lấy ra nói sao?”
Hồ Dịch Hàng: “Vậy cậu cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ, cậu nhìn thấy bọn họ nhìn tôi thế nào không? Cái gì chứ, phiền muốn chết!”
Chung Tử Thương tháo mắt kính xuống, nhéo mũi, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Hồ Dịch Hàng thấy cậu ta như vậy, muốn nói gì đó lại ngậm miệng lại, buồn rầu đi đến bên cửa sổ.
Mọi người bên cạnh đều tránh ra, Hạ Bạch nhìn Chung Tử Thương trong chốc lát, Chung Tử Thương chú ý ánh nhìn của Hạ Bạch, xua xua tay ý bảo mình không sao.
“Nói thế nào nhỉ, lúc ở trên xe cứu thương tôi rất vui, chúng ta sắp được về trường rồi.” Chung Tử Thương nói với giọng trầm, nghe có vẻ hơi trống rỗng.
Đây là lần đầu cậu ta nói với Hạ Bạch những điều này, nói ra những cảm nhận trong lòng mình, “Không ngờ chúng ta bị cuốn vào trò chơi, nghe được người chơi nói không ra ngoài được, trong lòng tôi rất nặng nề, nặng nề đến mức thậm chí còn muốn đi ngược lại với đạo đức nghề nghiệp của mình, khi đó nếu chúng ta không đến đài truyền hình cứu người thì tốt rồi.”
“Tôi biết bọn họ đều rất sợ, tôi cũng không ngủ hai ngày rồi, vẫn luôn suy nghĩ nên dân bọn họ phá game thế nào, có tiết mục gì hay. Tôi có một ít ý tưởng, cuối cùng ủng hộ bọn họ, cho rằng chúng ta đều có hy vọng, chỉ cần chuẩn bị tiết mục cho tốt, ai biết ekip chương trình lại đưa tới một cái sửa mặt…… Ài!” Cậu ta cười cười, ngồi dự vào gương ở trên sàn nhà, không nói gì nữa.
Hạ Bạch hỏi: “Hội trưởng, tại sao anh phải làm chuyện này?”
Chung Tử Thương trả lời rất tự nhiên, “Tôi đã đồng ý sẽ cố gắng đưa mọi người về trường.”
Hạ Bạch cũng ngồi ở bên cạnh cậu ta, “Ý tôi là, tại sao anh muốn dẫn mọi người về trường, cho dù anh là hội trưởng của Hội Học Sinh thì cũng không có nghĩa vụ này, tại sao anh phải gánh nhiều như vậy, tại sao khi trò chơi xuất hiện, còn phải làm hội trưởng của học viện y Hòa Bình?”
Ngón tay đang cầm gọng kính của Chung Tử Thương hơi run lên, cậu ta nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ tầng -1 không có ánh sáng mặt trời và màu xanh của cây cỏ, cậu ta lại gục đầu xuống, ánh sáng mờ nhạt của phòng luyện tập chiếu lên sườn mặt gầy gò của cậu ta, cậu ta mơ hồ nhìn chằm chằm mắt kính không nói gì.
Khi Hạ Bạch cho rằng cậu ta sẽ không nói, cậu ta mở miệng, “Hạ Bạch, cậu biết tại sao tôi có thể dọn đến ký túc xá của các cậu không?”
“Bởi vì anh là hội trưởng, còn là người chơi của Cục quản lý trò chơi.” Hạ Bạch có nề nếp đáp.
“Chưa đủ, cậu không biết giường trong phòng ký túc xá của các cậu bị bao nhiêu người tranh giành đâu, những thứ đó còn chưa đủ để tôi được vào đó, tôi có thể đi vào, cũng là vì sự ưu ái đặc biệt của Cục quản lý trò chơi đối với người nhà của người chơi liệt sĩ.” Chung Tử Thương nói.
Cậu ta cười, nụ cười có chút cảm khái, “Tôi đến ký túc xá cũng là được anh ấy quan tâm, tôi vẫn luôn được anh ấy chăm sóc, cho dù anh ấy đã chết, kể cả bây giờ.”
Hạ Bạch ngơ ngác, “Người nhà của anh?”
Chung Tử Thương gật đầu, “Anh hai tôi.”
Hạ Bạch: “Anh ấy cũng là anh hùng của đội Công Kiên sao?”
Sao cậu chưa từng nghe Lăng Trường Dạ và Dương Mi nhắc tới?
“Anh ấy không phải là thành viên của đội Công Kiên nổi tiếng, anh ấy chỉ là người vô danh, người anh hai anh hùng của tôi.” Chung Tử Thương nói.
Hạ Bạch ngồi xổm bên cạnh cậu ta, hai tay đặt trên đầu gối uốn cong, hơi thò đầu ra nhìn cậu ta. Đôi mắt cậu có thần, vẫn không có một chút lộn xộn nào, sạch sẽ như lúc trống rỗng, giống như cậu bé vừa mới tiếp xúc với thế giới này.
Khi lần đầu tiên Chung Tử Thương nhìn thấy cậu, thì đã cảm thấy cậu là một người làm cho người ta muốn giao bí mật. Quả nhiên cậu ta không nhìn lầm.
“Không thể giao hết toàn bộ trò chơi chưa phá được cho người của đội Công Kiên, có đôi khi Cục quản lý trò chơi sẽ treo thưởng nhiệm vụ ở trung tâm giao lưu của người chơi, tìm người chơi khác phá game.”
“Có một map đặc biệt cắm ở khu vực pháo đài, tôi đi cùng với anh tôi, vì được anh tôi săn sóc nên mới sống sót rời khỏi được, còn anh tôi lại chết ở trong trò chơi.”
Chung Tử Thương ngẩng đầu, híp mắt nhìn trần nhà đen sì, “Nhà của chúng tôi ấy à, khi tôi còn nhỏ bố tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, bởi vì tài xế có quyền thế, cho nên đã được ung dung ngoài vòng pháp luật, nhà của chúng tôi mất hết của cải cũng không đòi được công bằng cho bố, mẹ tôi bị trầm cảm, bà nội của tôi tức giận đến nằm liệt giường, sức khỏe của ông nội cũng không ổn.”
“Trong một gia đình như thế, tôi không thể vui vẻ vô tư mà trưởng thành, không thể tưởng tượng đúng không? Mọi thứ đều do một tay anh tôi lo liệu, không biết anh ấy đã làm bao nhiêu việc để lo tiền thuốc cho bà nội, không biết phải tốn bao nhiều cảm xúc để dỗ dành mẹ, không biết tranh thủ thời gian ra sao để an ủi ông nội, lại cho tôi học phí, phụ đạo việc học của tôi, làm cho tôi có thể đậu vào học viện y Hòa Bình.”
“Không biết…… anh ấy đã chịu khổ thế nào.”
“Anh vẫn luôn cười hì hì, khi đó tôi còn cho rằng thực ra anh ấy không mệt như vậy. Mãi cho đến khi anh ấy ngăn cản nguy hiểm thay tôi, chết ở trước mặt ở trong trò chơi, anh ấy vẫn cười rất vui, còn nói rằng mình đã bay lâu rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.”
Giống như anh ấy đã từng nói, một con chim không chân phải bay mãi bay mãi và chỉ dừng lại khi nó chết mà thôi.
Có ai biết, có phải nó mong muốn cái chết hay không?
“Có lẽ là để trải nghiệm cuộc sống mà anh ấy đã sống, cũng có thể là vì chuộc tội, hoặc là…… Tóm lại, tôi cũng không dừng lại được.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.