🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Mậu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh lần đó nhìn thấy Tôn Trân ở quán net.

Đêm đầu thu gió nhẹ nhàng, vừa mới mưa xong, trên nền xi măng ướt sũng vài chiếc lá vàng đang rơi rụng. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu nâu sẫm, cầm một chiếc túi màu trắng, cao hơn thùng rác, nhưng vẫn theo thói quen kiễng chân đi nhặt cái chai trong thùng rác.

Trong tiệm net ồn ào náo nhiệt, tràn ngập mùi khói thuốc, mì gói, cùng với tiếng mắng chửi nóng nảy và tiếng đập bàn phím, oi bức ngột ngạt.

Anh ta ngồi bên cạnh máy tính, liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy một cỗ mát mẻ sau cơn mưa đầu thu, từ con người và cảnh vật.

Anh ta nhìn Tôn Trân nhặt rác, xúc động ném cái chai ra ngoài không biết bắt đầu từ đâu, khi ý thức được, cái chai đã lăn đến dưới chân Tôn Trân.

Tôn Trân sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm cái chai vài giây, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt giống như bầu trời đầu thu, không sáng ngời như vậy, lại lạnh lùng trong veo.

Có cái gì đó giống như bắt đầu chuyển động.

Hình ảnh này thường xuyên xuất hiện trong cuộc đời sau này của anh ta, một lần lại một lần, anh ta bị tra tấn đến gần như sắp chết lặng.

Nhưng lần này thì khác, Tôn Trân đứng ở nơi đó, trên người xuất hiện vô số con rận, cô cũng biến thành rận, đám rận như một dòng nước đen, tràn qua nền xi măng ướt sũng, xuyên qua cửa sổ, bao phủ lấy cậu.

Tô Mậu ngứa đến mức đau đớn tột cùng.

Anh ta hối hận, từ đó về sau anh ta không bao giờ làm chuyện xấu nữa, chỉ một chuyện này thì đã phải trả giá bằng sinh mệnh sao?

"Cứu, cứu tôi với! Cứu tôi với!" Anh a cố gắng gào thét, "Rận, nhiều rận quá! Cô ấy đến... trả thù tôi rồi."

Hạ Bạch dùng sức ấn huyệt thái dương của anh ta, "Anh biết là chuyện gì rồi, cụ thể thế nào?"

"Bạo lực học đường, tôi nói cô ấy nhặt rác, nói, nói trên người cô ấy có rận, dẫn đến cô ấy bị bạo lực học đường, chết rồi, chết rồi... Cứu tôi với, cứu tôi với!"

Lận Tường đã đầy mặt mồ hôi, "Hạ Bạch, tôi chịu hết nổi rồi!"

Lăng Trường Dạ đưa tay đánh ngất Tô Mậu.

Mấy người chơi không hiểu sao cũng nín thở theo, rồi thở hổn hển thả lỏng.

"Thì ra thật sự là lời nguyền!" Đào Bảo Bảo nói: "Các thôn dân đoán không sai, bọn họ bị nguyền rủa, Tề Ngạn và Tô Mậu cũng bị nguyền rủa theo. Nhưng thôn dân là bị một người nào đó nguyền rủa, còn bọn họ đều bị những người khác nhau trong quá khứ của cuộc đời mình nguyền rủa, tương ứng với trò chơi này sao?"

Phù Vũ Tình: "Mọi người có thể bảo đảm mình chưa từng bị nguyền rủa không? Ai cũng từng bị nguyền rủa, vì sao hai người bọn họ lại bị ứng nghiệm lời nguyền?"

Lận Tường lập tức nói: "Tôi cảm thấy Hạ Bạch chưa từng bị nguyền rủa, cậu ấy còn nhỏ, kinh nghiệm sống đặc biệt trong sạch, không màng danh lợi, không có tranh chấp lợi ích với người khác, không ai nguyền rủa cậu ấy đâu."

"..."

Gân xanh trên trán Phù Vũ Tình như muốn nhảy ra ngoài, "Cho dù cậu ta không bị người ta nguyền rủa, vậy còn cậu, cho dù cậu không bị người ta nguyền rủa, đội trưởng Lăng nhất định từng bị người nguyền rủa nhỉ? Vì sao mấy người ở nhà trưởng thôn đều không sao?"

Lận Tường vội nói: "Chị, đừng nóng giận, tôi chỉ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của chị thôi. Tôi biết bây giờ chúng ta cần tìm mối liên hệ trong lời nguyền của Tô Mậu và Lưu Phúc."

"..."

Phù Vũ Tình không muốn nói chuyện.

Lận Tường đành phải tiếp tục nói: "Có khả năng rất nhiều người trong chúng ta đều từng bị nguyền rủa, nhưng hôm nay lời nguyền của Tô Mậu ứng nghiệm. Lời nguyền của cậu ta có thể giống với lời nguyền của Lưu Phúc, có liên quan đến ngứa ngáy và côn trùng, dẫn đến bạo lực học đường rất khó xảy ra, bạo lực thôn còn có chút khả năng."

"Lưu Phúc bị ngứa đã rất rõ ràng rồi, tôi cảm thấy mối liên hệ sâu xa trong đó chính là côn trùng. Thôn trưởng liên tục nhắc đến chỗ của bọn họ có khá nhiều rắn độc côn trùng, hoàn cảnh hiện thực cũng phù hợp."

Tỉnh Duyên: "Nói đúng."

Lần này Hạ Bạch cũng cảm thấy Lận Tường nói có lý, gật đầu.

"Có thể là cái gì đây? Bọn họ dùng côn trùng độc cắn chết người?" Lận Tường tiếp tục phỏng đoán, "Cộng thêm bác sĩ Hà là..., bọn họ dùng côn trùng độc cắn chết bác sĩ Hà?"

Hạ Bạch nhắc nhở anh ta lần nữa: "Người nguyền rủa chưa chắc đã là bác sĩ Hà."

Lận Tường: "Cũng có thể là người yêu của bác sĩ Hà, cô ta nhìn thấy bác sĩ Hà bị cắn chết, nguyền rủa toàn bộ thôn Ngũ Cô."

Hạ Bạch: "..."

Phù Vũ Tình bắt lấy lời nói của Hạ Bạch, hỏi: "Không phải bác sĩ Hà thì là ai?"

Hạ Bạch nhìn về phía Tỉnh Duyên, bọn họ đã quyết định không giấu diếm manh mối ngoài thông tin cá nhân, cho dù muốn nhận phần thưởng trò chơi, chia sẻ ra cũng không sao, ai phát hiện ra trước cũng không thay đổi được gì.

Tỉnh Duyên nói: "Tôi nghe được từ chỗ thôn dân một cái tên, Tiết Lệ Cốc."

"Nghe là biết tên con gái, thật sự có thể là người yêu của bác sĩ Hà rồi!" Lận Tường lập tức nói.

"..."

"Hình như chúng ta biết được một số manh mối, nhưng tiếp theo, chúng ta vẫn không thể ngăn cản bản thân bị nguyền rủa, mỗi tối vẫn phải chết một người chơi." Đào Bảo Bảo hơi lo lắng, cô đầy hy vọng hỏi: "Không phải tìm được manh mối thường có thể tự cứu sao? Chúng ta vẫn chỉ có thể bị động chờ chết ư?"

Lận Tường gãi đầu, "Có thể manh mối của chúng ta vẫn chưa đủ."

Đào Bảo Bảo: "Vậy phải làm sao? Manh mối trên người Tô Mậu hình như vẫn vô dụng."

"Vô dụng thế nào?" Lăng Trường Dạ nói: "Nghĩ ngược lại, chúng ta không nhất thiết phải tìm điểm chung giữa cậu ta và Lưu Phúc, cũng có thể thông qua cậu ta để nhắm vào Lưu Phúc."

Lận Tường: "Ý anh là sao?"

Hạ Bạch: "Tức là, bây giờ chúng ta biết được côn trùng trên người Tô Mậu là điểm mấu chốt trong lời nguyền của hai người bọn họ, cũng biết Tiết Lệ Cốc, có thể đến chỗ Lưu Phúc moi thông tin, anh ta đau đớn như vậy, không muốn được cứu sao? Chúng ta giả vờ nhìn ra nguyên nhân bệnh của anh ta, để anh ta nói ra nhiều hơn."

Lăng Trường Dạ: "Đây là tìm kiếm chân tướng phía sau, phương hướng tấn công tương đối."

"Còn có phòng thủ, chính là phá giải con đường chúng ta bị nguyền rủa, bảo vệ tính mạng. Tô Mậu cung cấp manh mối không đủ, chúng ta có thể dùng phương pháp này thử trên người Tề Ngạn."

Hạ Bạch gật đầu: "Chúng ta cũng có thể đến thăm hỏi những thôn dân khác một lần nữa, nhất là người biết rõ về bác sĩ Hà."

Phù Vũ Tình: "Hay lắm, vừa tấn công vừa phòng thủ. Hôm nay chúng ta có thể chia nhóm hành động, nếu như vẫn không tìm được manh mối quan trọng, ngày mai sẽ xông vào Ám Lâu."

Bọn họ thảo luận, Tỉnh Duyên vừa tham gia vừa theo thói quen quan sát mọi người xung quanh.

Anh ta thấy Vưu Nguyệt đứng bên cửa sổ không nói gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dường như không quan tâm đến cuộc thảo luận của bọn họ, lại như thể cô đã biết tất cả.

Tỉnh Duyên rất tò mò về cô, anh ta nhìn lời trong đầu cô: "Ánh nắng chói mắt quá."

Tỉnh Duyên: "..."

Thảo luận xong, bọn họ đến nhà trưởng thôn ăn cơm, đi hơi muộn, cả nhà trưởng thôn đã ăn xong, trưởng thôn không biết đi đâu.

Bọn họ ăn xong đã hơn tám giờ, không trì hoãn thêm nữa, lập tức chia nhóm đi tìm manh mối.

Không cần phải nói, Lận Tường sẽ đi hỏi Tề Ngạn, khi hỏi Tề Ngạn thì cần đến năng lực thanh lọc của cậu ta, Kiều Hữu Lâm và Vưu Nguyệt ở lại lầu sàn cùng cậu ta.

Người được yêu cầu nhiều nhất là Tỉnh Duyên, cho dù là đến chỗ Lưu Phúc bị bệnh vào buổi sáng, hay là đến chỗ thôn dân biết rõ về bác sĩ Hà, dường như đều rất cần anh ta. Cuối cùng anh ta và Hạ Bạch, Nhị Oa bám theo đến chỗ thôn dân đó, Lăng Trường Dạ và Phù Vũ Tình, cùng Đào Bảo Bảo đi đến chỗ Lưu Phúc.

Lúc vào thôn, Tỉnh Duyên đã nghe tiếng lòng của người thôn dân biết rõ bác sĩ Hà, anh ta tên là Điền Tuyền, sống ở căn nhà sàn số 8 của thôn Ngũ Cô.

Bọn họ nghĩ ra rất nhiều cách, diễn xuất như thế nào. Ở bên ngoài căn nhà số 8, cố ý nói to nhiều câu dẫn dắt, mới nhắc đến Hà Xuân Miểu, đây là tên bác sĩ Hà mà Tỉnh Duyên nghe được từ Đặng Gia Hào, không ngờ Điền Tuyền sau khi nghe xong thì lập tức gọi bọn họ vào, hỏi bọn họ có quen biết bác sĩ Hà hay không.

Biết được người dân trong thôn không hề kiêng kị bác sĩ Hà như Tiết Lệ Cốc, cũng không ngờ anh ta lại chủ động hỏi.

Tỉnh Duyên nói: "Cũng không quen lắm, chỉ là gặp qua ở hội thảo giao lưu y học, nói chuyện vài câu về một đề tài y học. Sao thế, anh cũng biết anh ấy sao?"

Đây là điều anh ta đã bàn bạc với Hạ Bạch, bọn họ ngoại trừ tên ra thì không biết gì về bác sĩ Hà, nếu nói rất quen thi sẽ dễ dàng để lộ sơ hở.

Hội thảo giao lưu y học, đề tài y học gì đó mà anh ta nói, Điền Tuyền hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu sâu, chỉ nói: "Bác sĩ Hà từng đến thôn chúng tôi, anh ấy rất giỏi, từng chữa bệnh cho chúng tôi."

"Anh ấy rất giỏi." Hạ Bạch nói: "Là chữa bệnh lạ cho mọi người sao?"

Điền Tuyền: "Đương nhiên không phải, khi đó chưa có bệnh lạ, anh ấy đã rời đi rồi."

Cả hai đều ngẩn ra, không ngờ bác sĩ Hà lại rời đi như vậy. Không biết Điền Tuyền có lừa bọn họ hay không.

Có cần thiết phải lừa bọn họ như vậy không? Nếu bọn họ thật sự đã làm gì bác sĩ Hà, cứ phớt lờ hoặc nói không quen biết là được.

Hạ Bạch hỏi: "Anh ấy chữa bệnh gì cho mọi người vậy?"

"Anh ấy giống như..., à, giống giáo viên dạy học tình nguyện, đến thôn chúng tôi khám chữa bệnh miễn phí, khi đó người trong thôn bị bệnh đều tìm đến anh ấy, có thể chữa khỏi thì anh ấy sẽ chữa, người trong thôn chúng tôi đều rất tôn trọng anh ấy."

Không ngờ lại đi vào ngõ cụt.

Hạ Bạch không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Anh ấy rời đi khi nào?"

Tỉnh Duyên đồng thời nhìn về phía tiếng lòng của Điền Tuyền.

Anh ta nghĩ gì nói nấy, "Nửa năm trước, vào tháng 5."

Hạ Bạch liếc nhìn Tỉnh Duyên, Tỉnh Duyên gật đầu với cậu.

Hạ Bạch lại hỏi: "Mọi người đều rất hài lòng về anh ấy sao? Có chỗ nào không hài lòng hay không? Chúng tôi cần phải chú ý một chút."

Điền Tuyền im lặng vài giây, cúi đầu, siết chặt nắm tay, "Anh ấy... không có chỗ nào không hài lòng, cho dù có vấn đề, thì đó cũng là vấn đề của thôn chúng tôi."

Lận Tường, Kiều Hữu Lâm và Vưu Nguyệt vào phòng của Tề Ngạn và Tô Mậu. Tề Ngạn vốn ở phòng bên cạnh phòng Kiều Hữu Lâm và Tô Mậu, sau khi Tô Mậu ngất đi, bọn họ chuyển hai người vào cùng một phòng cho tiện quan sát.

Tề Ngạn vẫn hôn mê, nằm im trên giường, lông mày nhíu chặt.

Lận Tường sờ trán anh ta, "Sốt cao rồi, không biết anh ta có thể chịu được bao lâu nữa."

Cậu ta rất bi quan, cảm thấy Tề Ngạn có thể sắp không chịu nổi nữa. Tuy vết thương đã được băng bó cầm máu, cũng được Lăng Trường Dạ cho uống thuốc bổ máu, nhưng cậu ta vẫn nhớ ruột của Tề Ngạn đã bị đứt đoạn, không chỉ ruột, mà những cơ quan nội tạng khác cũng có thể bị thương.

Lận Tường không dám đánh thức anh ta.

Kiều Hữu Lâm: "Cậu thanh lọc cho anh ta thử xem."

"Năng lực thanh lọc của tôi không có tác dụng với sốt cao." Tuy nói vậy, nhưng Lận Tường đã bắt đầu thanh lọc cho Tề Ngạn, tuy không thể khiến anh ta tỉnh lại, nhưng lông mày đã giãn ra.

Kiều Hữu Lâm nhân cơ hội cố gắng gọi Tề Ngạn, anh ta thử gọi to, véo mũi, bấm nhân trung, đều không có tác dụng, bất đắc dĩ, anh đành phải dùng sức ấn vào băng gạc trên bụng Tề Ngạn.

"Ưm..."

Tề Ngạn kêu rên, trên trán lập tức đổ mồ hôi, mở hé mắt.

Kiều Hữu Lâm kích động hỏi: "Tề Ngạn, cậu có làm chuyển gì khiến mình dễ bị nguyền rủa không? Có liên quan đến vết thương, hoặc là tiền bạc hay không?"

Tề Ngạn mở mắt nhưng trong mắt không chút tinh thần, dường như không nghe thấy Kiều Hữu Lâm nói, rất nhanh sau đó lại nhắm mắt hôn mê.

"..."

"Không được rồi Lận Tường, tôi cảm thấy cho dù anh ta mở mắt cũng không tỉnh táo, chúng ta không hỏi được gì đâu." Kiều Hữu Lâm thất vọng nói: "Hay là cậu đến chỗ đội trưởng Lăng đi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.