🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lận Tường thật sự rất muốn xoa xoa khuôn mặt ngây thơ của Hạ Bạch, "Hiểu rồi, xem tôi đây!"

Cậu ta đẩy cửa sổ nhà sàn ra, nhìn ra bên ngoài.

Các thôn dân còn chưa đi, giơ đuốc đứng vây xung quanh, không tới gần cũng không rời đi, phẫn nộ nhìn chằm chằm bọn họ.

"Các anh, các chị!" Lận Tường hướng bọn họ hô to: "Bây giờ bình tĩnh lại rồi chứ? Có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được chưa?"

Vẻ mặt bọn họ thoạt nhìn là không có. Lận Tường dường như không nhìn thấy, cậu ta tiếp tục nói: "Chúng tôi thật sự tìm được cách phá giải lời nguyền rồi."

Các thôn dân đương nhiên không tin. Trưởng thôn híp mắt hỏi cậu ta: "Cậu lại đang giở trò quỷ gì vậy?"

"Tôi biết nói như vậy các mọi người sẽ không tin, mọi người còn nhớ trong chúng tôi cũng có hai đồng đội mắc bệnh lạ không? Có một người giống như anh Lưu Phúc, cả người đều là máu, ngày hôm đó cậu ấy bị quấn đầy băng vải, chúng tôi đã đưa cậu ấy đến nhà anh Lưu Phúc." Lận Tường nói: "Lời nguyền trên người cậu ấy đã được hóa giải, lời nguyền trên người của cả hai người bọn họ đều đã được hóa giải rồi!"

Quả thật có rất nhiều thôn dân đã nhìn thấy, bởi vì lần đó bọn họ cố tình làm vậy để thu hút sự chú ý của mọi người.

Trưởng thôn cười lạnh: "Đừng có lừa gạt chúng tôi nữa, biết thức thời thì tự rời đi đi, rời khỏi thôn Ngũ Cô chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ không làm gì các cậu đâu."

"Có lừa mọi người hay không thì tự mọi người nhìn xem đi." Lận Tường nhìn về phía rừng cây bên phải.

Nơi đó có hai người đi ra, một người trong đó quả thật toàn thân đẫm máu, trên người bị cào cấu đến nỗi chẳng còn bao nhiêu thịt, dưới ánh trăng từng bước đi tới, trông kinh khủng vô cùng, nhiều thôn dân vô thức lùi về phía sau một bước.

Người còn lại bọn họ cũng biết, chính là bạn của bọn họ, cũng giống như Vương Nhị ngã từ trên lầu xuống bị thương đến mức ruột gan lòi cả ra ngoài, Vương Nhị còn đang hôn mê, anh ta đã có thể xuống đất đi lại được rồi.

Tỉnh Duyên và Đào Bảo Bảo nhìn hai người đã chết đi về phía mình, đều vô cùng khiếp sợ, ngay cả Phù Vũ Tình cũng nhìn Hạ Bạch hai lần.

Tỉnh Duyên hỏi Hạ Bạch: "Hạ Bạch, kỹ năng của cậu là khiển thi à?"

"Ừ." Hạ Bạch nói: "Là kỹ năng đạo cụ, bút chu sa có thể vẽ Trấn Thi phù và Bùa khiển thi, lúc tôi chạy trốn thì tình cờ ở trong phòng của họ, nên đã dán Bùa khiển thi cho họ."

Hạ Bạch không nói toàn bộ sự thật, trên thực tế, Tô Mậu đã chết đúng là do cậu dán bùa khiển thi, còn Tề Ngạn, tuy rằng cũng được dán bùa, nhưng anh ta là cái xác đã ký giao ước với cậu.

Lúc ấy, cậu hỏi Tề Ngạn có đồng ý giao thi thể cho cậu hay không, thấy miệng Tề Ngạn mấp máy, nhưng lại không nghe được anh ta nói gì, cho nên nghĩ là không thành công. Vừa rồi mở ứng dụng trò chơi ra xem thử, vậy mà lại thấy đã ký thành công. Lúc ấy chắc chắn Tề Ngạn đã đồng ý rồi, chỉ là cậu không nghe thấy mà thôi.

Như vậy càng tiện hơn, cậu là chủ nhân thứ hai của thi thể Tề Ngạn, so với bùa khiển thi còn hữu dụng hơn nhiều.

Mặc dù vậy, Tỉnh Duyên vẫn kinh ngạc giơ ngón tay cái với cậu: "Đây là kỹ năng đạo cụ ngầu nhất mà tôi từng thấy đấy."

Trong lúc đang đi tới, dây giày của Tề Ngạn bị tuột, anh ta rất tự nhiên cúi người xuống buộc lại.

Bụng bị rạch một đường thế mà anh ta vẫn có thể cúi xuống buộc dây giày!

Các thôn dân kinh hãi nhìn, nếu như đây mà vẫn không phải là lời nguyền đã được hóa giải, vậy thì thế nào mới phải?

Vợ của Lưu Phúc kinh hãi nhìn Tô Mậu máu me đầy người, anh ta cũng giống như chồng mình, vì bị lời nguyền hành hạ mà gãi đến mức chẳng khác gì quỷ dữ, không, phải nói là anh ta còn nghiêm trọng hơn cả chồng mình. Thế nhưng bây giờ anh ta đã không còn gãi nữa, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại, còn chồng cô ta lúc này vẫn đang nằm trên giường kêu rên thảm thiết, đau đớn đến tột cùng. Tiếng kêu thảm thiết ấy, bây giờ cô ta vẫn còn nghe thấy rõ ràng.

Hai người đi vào căn nhà sàn của Tiết Lệ Cốc, trước khi vào trong, Hạ Bạch lặng lẽ mấp máy môi, Tề Ngạn quay đầu lại nhìn bọn họ, nói: "Lời nguyền của tôi đã được hóa giải rồi, ngay từ đầu là do họ đã nhầm hướng, thật ra chỉ cần nói rõ đầu đuôi câu chuyện mà người bị hại phải chịu, để cho bọn họ nắm được thóp của Tiết Lệ Cốc rồi xử tội cô ta, thì có thể hóa giải lời nguyền."

Nói xong, anh ta đi vào trong sự khiếp sợ và kích động của đám đông.

Lận Tường nói: "Tôi không cần phải nói gì nữa nhỉ? Đây là việc mà chính mắt mọi người đã nhìn thấy, thấy lá bùa dán sau gáy của bọn họ chưa? Đó chính là phiên bản cải tiến mà chị Phù nhà tôi nghiên cứu ra đấy, mọi người chỉ cần nói rõ sự thật, chúng tôi nắm được thóp của Tiết Lệ Cốc, là có thể dùng nó để ngăn chặn lời nguyền."

Phù Vũ Tình nói: "Đáng tiếc là tôi chỉ còn có mười lá, chúng tôi cũng phải giữ lại một ít để phòng thân, lỡ đâu bị nguyền rủa thì sao."

Vợ của Lưu Phúc đã tận mắt chứng kiến Phù Vũ Tình dùng lá bùa để kiểm tra Tiết Lệ Cốc và trùng, lại được chứng kiến tận mắt hai người mắc bệnh lạ được chữa khỏi. Nghe nói lá bùa này không còn nhiều, cô ta lập tức khom người chạy lên một bước, chắp tay van xin: "Để tôi nói, tôi nói trước! Xin cô, xin cô nhất định phải cho tôi một lá, nếu Lưu Phúc chết rồi thì tôi biết sống sao đây!"

Phù Vũ Tình nói: "Được, nể tình bà đã từng tin tưởng tôi, tôi sẽ cho bà một lá, bà hãy nói rõ ràng mọi chuyện mà Tiết Lệ Cốc đã làm với Lưu Phúc từ đầu đến cuối, bà nhớ kỹ, nếu như bà nói không đúng sự thật, thì lá bùa này sẽ mất tác dụng, thậm chí còn có thể phản tác dụng đấy."

"Được được được! Tôi nói, tôi nhất định sẽ nói thật." Vợ của Lưu Phúc lau nước mắt, bắt đầu kể.

"Hình như là một ngày vào khoảng giữa tháng chín năm ngoái, Lưu Phúc lên núi cuốc đất, khi đi ngang qua căn nhà sàn của Tiết Lệ Cốc này thì bị cô ta hạ cổ."

Phù Vũ Tình hỏi: "Sao mọi người chắc chắn là anh ta bị cô ta hạ cổ?"

"Vì cô ta là Thảo quỷ bà mà!" Cô ta đáp một cách đương nhiên: "Hơn nữa, hôm đó Lưu Phúc có cảm giác được một con trùng từ trên cửa sổ rơi xuống, rơi trúng đầu anh ấy, rõ ràng như thế, không phải hạ cổ thì là gì?"

Nhìn vẻ mặt đương nhiên và phẫn nộ của cô ta, Phù Vũ Tình nhất thời không nói nên lời.

Hạ Bạch đột nhiên hỏi: "Tại sao chị lại nói cô ta là thảo quỷ bà?"

"Vì cô ta thật sự đã dùng cổ để hại chết người! Bác Lưu trong thôn chúng tôi, chính là cha của trưởng thôn..."

Trưởng thôn cau mày, trừng mắt quát lớn: "Đừng có nhắc đến cha tôi!"

"Trưởng thôn, ông cứ để tôi nói hết đã! Lưu Phúc không đợi được nữa đâu, nếu anh ấy chết rồi thì tôi biết sống sao đây, chúng tôi chẳng còn gì để giấu nữa." Cô ta vừa khóc vừa nói với trưởng thôn, sau đó lại vội vàng nói: "Bác sĩ Hà đã khám bệnh cho bác Lưu, mắt thấy sắp khỏi rồi, vậy mà bác Lưu lại đột ngột qua đời. Sau khi khám nghiệm, bác sĩ Hà phát hiện ra ông ấy bị người ta dùng cổ hại chết!"

"Chính là Tiết Lệ Cốc! Cô ta không thích giao du với người trong thôn, lại tự mình chuyển đến ở cái căn nhà sàn đổ nát này, cả ngày ru rú trong nhà, có gì đó rất kỳ quái, còn nuôi nhiều côn trùng như vậy, lại thêm một con mèo đen mắt xanh quỷ dị, không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa?"

Mấy người chơi trên căn nhà sàn chùng lòng.

Đây chẳng phải chính là những gì mà bọn họ đã suy luận ra sao? Thế nhưng suy luận trước đó của bọn họ đều dựa trên việc Tiết Lệ Cốc là một thảo quỷ bà chuyên đi hại người, còn cô ta lại chỉ vì những lý do ấy mà kết luận Tiết Lệ Cốc là một thảo quỷ bà hại người.

Câu nói kia của Hạ Bạch vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ vì cô ta nuôi tằm, chỉ vì cô ta nuôi mèo ư?

Đúng vậy, vợ của Lưu Phúc chính là một mực khẳng định như thế. Cô ta không phải đang cố ý vu oan giá họa, Tỉnh Duyên đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô ta, cô ta thật sự tin là như vậy.

Một cảm giác hoang đường, xen lẫn sự kinh hãi khó hiểu dâng lên trong lòng những người chơi.

Vợ của Lưu Phúc vẫn đang phẫn nộ kể tội của Tiết Lệ Cốc: "Sau khi Lưu Phúc về nhà thì ngứa ngáy không chịu nổi, trên người lở loét khắp nơi, tốn bao nhiêu tiền cũng không chữa khỏi. Lúc đó chúng tôi cũng không biết tại sao, về sau, từ cái chết của bác Lưu thì biết được cô ta là thảo quỷ bà, nhớ lại chuyện này một cách kỹ càng, chúng tôi mới biết là lúc đó anh ấy đã bị cô ta hạ cổ!"

Mấy người chơi không nói nên lời.

Phù Vũ Tình im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: "Được rồi, đây đúng là tội của Tiết Lệ Cốc, tôi ghi nhận cho bà một lá."

Vợ của Lưu Phúc khóc lớn như trút được nỗi oan ức: "Cảm ơn, cảm ơn cô, cuối cùng chúng tôi cũng thoát khỏi cảnh sống trong đau khổ rồi."

Phù Vũ Tình nhìn những thôn dân khác, hỏi: "Còn ai muốn nói gì nữa không?"

"Có!"

"Tôi! Tôi! Để tôi nói trước!"

"Chuyện của tôi là quá đáng nhất, để tôi nói trước!"

"Tiết Lệ Cốc đã hạ cổ vào đầu gối của tôi, đến bây giờ đầu gối của tôi vẫn còn đau mỗi khi cử động, là do con cổ đó đã ăn hết sụn ở đó rồi."

"Sao ông lại bị hạ cổ thế?"

"Là thế này, một năm trước, mẹ tôi đi ngang qua căn nhà sàn này, cô ta cho mẹ tôi một rổ rau, lúc đó chúng tôi nào biết cô ta là thảo quỷ bà, cho nên đã ăn hết chỗ rau đó. Kết quả là, chỉ sau một hai ngày, đầu gối của tôi bỗng nhiên đau nhói như kim châm!"

"Tiết Lệ Cốc đã hạ một loại cổ giống như độc tình vào người tôi. Vợ tôi, còn có tất cả mọi người trong thôn đều biết tôi là người đàn ông thật thà chất phác, thế mà có lần tôi vào thành phố đi gội đầu, vậy mà tôi lại... Tôi thật có lỗi với vợ tôi, để trừng phạt bản thân, tôi quyết định không bao giờ bước chân ra khỏi thôn nữa."

"Tối hôm trước khi tôi lên thành phố, lúc đi ngang qua đây, tôi thấy Tiết Lệ Cốc mở cửa sổ, cầm một bông hoa mỉm cười với tôi, cánh hoa còn rơi trúng chân tôi. Cô ta giỏi thật đấy, chỉ cần như thế cũng có thể hạ cổ, thật là đáng sợ."

"Mẹ tôi, mẹ tôi vốn là một cụ bà khỏe mạnh nổi tiếng trong thôn. Hôm đó, sau khi mắng cô ta một trận, về đến nhà thì bà cụ liền ngất xỉu, bất tỉnh hồi lâu, sau khi tỉnh lại thì sức khỏe đã yếu đi rất nhiều. Cô ta dùng cổ để cướp đoạt tuổi thọ của người khác, thảo nào cô ta đã già như vậy mà trên mặt chẳng có nếp nhăn nào."

"Cô ta đã hạ cổ cướp đi vận may của gia đình tôi. Trước đây, gia đình tôi sống rất sung túc, nhưng từ sau khi cô ta đi ngang qua nhà tôi, nhìn lên nhà tôi một cái, thì gia đình tôi làm ăn ngày càng sa sút, làm gì cũng thua lỗ, nghèo đến mức sắp không có cơm ăn rồi. Xin cậu hãy hóa giải lời nguyền này đi, chúng tôi thật sự rất cần tiền..."

...

Những người chơi trên căn nhà sàn cuối cùng cũng không nói nên lời.

Từng thôn dân đứng ở bên dưới vừa uất ức vừa phẫn nộ kể về những gì mà bản thân đã phải chịu đựng, nghĩ đến người thân trong nhà đang bị bệnh tật hành hạ, họ lại không khỏi đau lòng rơi lệ.

Nếu như họ vì sự lập dị, xinh đẹp của Tiết Lệ Cốc mà nảy sinh lòng đố kị, rồi nhân cơ hội này cố ý bôi nhọ, chèn ép, hãm hại cô ta thì bọn họ cũng chỉ biết cảm thán lòng người thật đáng sợ.

Nhưng không phải, họ thật sự, thật sự tin rằng Tiết Lệ Cốc là một thảo quỷ bà độc ác và có bản lĩnh cao cường, chính cô ta đã hại bọn họ thê thảm như thế này.

Cuộc sống của bọn họ khốn khổ như vậy, nhất định phải có nguyên nhân.

Chính vì vậy, nhìn những gương mặt chân thật đầy ai oán của bọn họ, những người chơi mới cảm thấy hoang đường, hoang đường đến mức đáng sợ.

Sự ngu muội thật đáng sợ!

Phù Vũ Tình vô thức hỏi: "Mọi người... mọi người thật sự cho rằng tất cả là do cô ta làm sao?"

Các thôn dân kiên định đáp: "Tất nhiên là cô ta, vào ngày phơi cỏ quỷ, chính miệng cô ta đã thừa nhận! Sao có thể là giả được!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.