Bởi vì có lời cầu nguyện chung, bọn họ trở thành bạn tốt. Cô dạy cậu bé đọc sách, viết chữ, còn đưa đứa con duy nhất còn sống của Niệm Châu cho cậu, cô ấy đặt tên cho nó là Bồ Đề.
Lúc đầu Bồ Đề còn quá nhỏ, vẫn được nuôi ở nhà sàn của Tiết Lệ Cốc, mỗi ngày cậu bé đều đến thăm nó, bắt cá, tôm nhỏ cho nó và Niệm Châu ăn.
Chờ đến khi Bồ Đề được bốn tháng tuổi, cậu bế Bồ Đề về nhà. Cậu ở nhà rất cần người bầu bạn, buổi tối bố mẹ cãi nhau, cậu có thể ôm Bồ Đề ngồi xổm dưới nhà sàn, sẽ không cảm thấy khổ sở như vậy.
Bồ Đề là liều thuốc chữa lành cho cậu, là bảo bối quan trọng nhất của cậu.
Sau đó, một hôm bố mẹ cậu cãi nhau, Bồ Đề bị đá vào nồi nước sôi, bị bỏng chết.
Cậu ôm Bồ Đề đến tìm cô.
Niệm Châu kêu meo meo bên cạnh cô, cô khóc đỏ mắt chôn Bồ Đề dưới nhà sàn, sau đó làm cho cậu một con thú bông rất giống với Bồ Đề, nhét một ít lông tơ của Bồ Đề lúc mới sinh vào trong bụng con thú bông, nói với cậu, Bồ Đề vẫn luôn ở bên cậu.
Cậu bé vẫn luôn ôm con Bồ Đề mới, mỗi buổi chiều đều ôm Bồ Đề ra bờ sông bắt tôm cá cho nó ăn, bị Lý Phú Quý cùng thôn cười nhạo, cậu ta còn muốn cướp Bồ Đề, cậu bé đẩy Lý Phú Quý xuống sông, nửa tiếng sau cậu ta mới ngoi lên được.
Cậu bé nói chuyện này cho cô, cô nói đừng nói gì cả, cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774517/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.