Không ngờ, ngay cả kỹ năng của cô ta là gì bọn họ cũng chưa biết thì cô ta đã chết ở đây rồi, thêm vào đó còn có hai người chơi kỳ cựu khác của hội Thánh Du.
Hơn nữa, cách chết của bọn họ rất đáng sợ, có người thì trên người có rất nhiều lỗ thủng, có người thì thịt trên mặt bị lóc mất, Trương Băng Vũ vẫn mở trừng mắt, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ khó tin lúc chết.
Đoàn Bán Nguyệt mạnh như vậy sao? Bởi vì có lợi thế sân nhà sao?
Lăng Trường Dạ trông có vẻ như đang đứng rất tùy ý, nhưng trong mắt anh lại lóe lên tia sáng màu xanh, một lát sau, anh nhắm mắt lại.
Hạ Bạch hỏi: “Anh phát hiện ra gì sao?”
Lăng Trường Dạ lắc đầu, “Còn tìm được người sống nào không? Để Tỉnh Duyên thử xem.”
‘’Vâng!” Tỉnh Duyên lập tức nói: “Để em đi tìm cùng mọi người.”
Tìm người sống thì anh ta nhanh hơn những người khác, cậu ta chỉ cần đứng im một chỗ là được, bằng cách nhìn thấu suy nghĩ trong đầu - anh ta chỉ có thể nhìn thấy suy nghĩ của người sống, còn người chết thì không nhìn thấy được.
‘’Ở đây có một người.” Tỉnh Duyên vội vàng chạy đến bên cạnh sàn nhảy.
Đáng tiếc người nọ cũng chỉ còn thoi thóp hơi tàn, bọn họ vừa mới đến gần định di chuyển anh ta thì anh ta đã chết.
Lăng Trường Dạ vừa tìm kiếm camera của quán bar vừa hỏi: “Cục trưởng Nghiêm, thành phố Đại Thái là nơi đoàn Bán Nguyệt hình thành, chắc ông hiểu rõ bọn họ hơn, thực lực của bọn họ ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774525/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.