Hạ Bạch túm tóc của mình, nghĩ tới điều 3 quy tắc nhắc tới "Nằm mơ", "Ảo giác", "Tinh thần xảy ra vấn đề", chẳng lẽ cậu là một người mắc bệnh tâm thần?
Hay là nói cậu bây giờ đang ở trong thân thể một bệnh nhân tâm thần?
Hoặc là ở trong không gian ý thức của một bệnh nhân tâm thần?
Hạ Bạch đặt điện thoại xuống, ngồi trên giường, dùng hai ngón trỏ bịt tai, yên tĩnh phân tích cảm giác của mình.
Đầu tiên, cơ thể của cậu căng thẳng là sự thật, đây là biểu hiện tương đối khách quan mà cơ thể bày ra.
Tiếp theo, cậu cảm thấy cậu không căng thẳng là sự thật sao? Đây đúng là cảm giác tương đối chủ quan.
Như vậy, trước tiên khách quan phân tích cậu có thể căng thẳng hay không.
Cậu chơi tổng cộng năm trò chơi, Lận Tường từng hỏi cậu có căng thẳng khi ở trong trò chơi hay không, cậu nói là có chút căng thẳng, đúng là có một chút, nhưng thật sự cũng chỉ là "có một chút".
Lần đầu tiên bị cuốn vào trò chơi, cậu cũng chỉ có chút ít, càng về sau trong trò chơi, cậu thật sự không quá căng thẳng.
Nói với người khác nghe, người khác có thể sẽ cảm thấy cậu nói dối, nhưng thật sự là vậy, không hiểu sao cậu lại không hề cảm thấy căng thẳng khi ở phần sau trò chơi, ở trong trò chơi không khác gì ở hiện thực, cho dù trong game có ô nhiễm tinh thần cũng vậy, có cảm xúc chập trùng, nhưng không hề căng thẳng.
Cho nên, cậu ở trong trò chơi này, hẳn là cũng không căng thẳng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774567/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.