🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Thật ra cũng không có gì lạ, trong thế giới hiện thực của chúng ta chẳng phải có học sinh cấp ba vì áp lực học tập mà tự sát sao? Lúc chết bọn họ cảm thấy đó là một loại giải thoát, trên mặt sẽ lộ ra nụ cười?" Dương Mi nói.

Anh ta trông rất đồng cảm.

"Huống chi, trường học này so với trong hiện thực của chúng ta còn bi.ến th.ái hơn, áp lực còn lớn hơn. Bọn họ vậy mà có thể khuyên lui học sinh, thái quá."

Văn Vũ Tân vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, "Nụ cười trên mặt cậu ta thật sự đặc biệt vui vẻ, nói như thế nào nhỉ, nếu như có nước mắt, có thể nói là vui đến phát khóc rồi."

Cô cố gắng miêu tả cảm giác kỳ lạ mà các bạn bè cảm thấy, "Còn nữa, nhân viên y tế và bảo vệ cũng không cảm thấy kỳ quái, một bộ dạng xem như chuyện thường, điểm này cũng rất kỳ lạ."

Hạ Bạch đột nhiên hỏi: "Thân phận của cậu ta là gì? Hình như bây giờ đang nghỉ hè, trong trường học chỉ có học sinh lớp 12, nhưng học sinh lớp 12 không phải đều mở đại hội tuyên thệ động viên ở sân thể dục sao?"

Vấn đề này bọn họ còn chưa thảo luận, đã nghe được tiếng kêu gào của bảo vệ.

"Bạn học bên kia! Nói đúng là các cậu! Còn không mau đi phòng học!"

Bảo vệ chạy về phía bọn họ, bọn họ không tiếp tục thảo luận nữa, nhanh chóng đi vào phòng học.

Tầng một của tòa nhà dạy học có năm phòng học và một văn phòng, lớp 13 của Hạ Bạch ở tầng ba, nhìn sơ qua, trong lớp có khoảng 40 người.

Cấp ba tổng cộng có 25 lớp, tính sơ qua có 1000 học sinh, trong đó người chơi có 800 người chuẩn xác, học sinh của thế giới nguyên sinh khoảng 200 người.

Lớp 13 có Hạ Bạch, Dương Mi và một nữ học sinh giỏi tên là Chu Bồi Mạn. Nữ học sinh giỏi này mặt không cảm xúc, Hạ Bạch từng nghe Tỉnh Duyên nói ở trong nhóm, một người trời sinh mất cảm xúc, vào trò chơi vì tìm kí.ch th.ích.

Có thể là cảm thấy cuộc thi không có gì k.ích th.ích đối với cô, lúc này trên khuôn mặt không cảm xúc của cô, giống như có thêm một tầng sương.

Hạ Bạch: "..."

Trong lòng cậu thầm kính nể.

Ngoại trừ nữ học sinh giỏi này, đại khái còn có hơn hai mươi phạm nhân và người chơi cũ, Hạ Bạch không xác định số lượng, trạng thái khóa trò chơi cậu đều đang đổi bùa, không thể nhớ kỹ tất cả người chơi.

Bọn họ ngồi xuống không bao lâu, chủ nhiệm lớp đã tới.

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta nói chuyện cũng nhanh như chủ nhiệm khối: "Các bạn học, năm lớp 12 của chúng ta bắt đầu rồi, năm học mới, lớp mới, môi trường mới, các bạn học nhất định phải tập trung tinh thần, cố gắng chạy nước rút để quyết định vận mệnh của các bạn trong một năm này."

Đơn giản nói một câu cổ vũ bọn họ, bởi vì tốc độ nói quá nhanh, không có trầm bổng du dương, một chút hiệu quả cổ vũ cũng không có. Nhưng anh ta không thèm để ý, nói tiếp nội dung anh ta thật sự muốn nói.

"Tiếp theo, tôi nói một chút về kỳ nghỉ hè này, chúng ta sẽ sắp xếp học tập và thi cử. Kỳ nghỉ hè tập huấn này, chúng ta gọi là trại huấn luyện Niết Bàn, chính là vì để cho mọi người đạt tới trình độ thi đại học trước khi chính thức khai giảng, ít nhất là trình độ thi đại học của học sinh trung học phổ thông bình thường."

Chủ nhiệm lớp cũng giống như chủ nhiệm khối, tốc độ nói chuyện càng lúc càng nhanh, bọn họ phải hết sức chăm chú cố gắng nghe, mới có thể không bỏ sót tin tức mấu chốt.

"Kỳ nghỉ hè này, đầu tiên, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành thi sát hạch một lần, tiếp theo chúng ta cách mười ngày thi một lần, nghỉ ngơi một ngày, tổng cộng sẽ tiến hành năm lần thi."

Cho nên, nhiệm vụ của bọn họ chính là thông qua năm lần thi này.

Nghe được tiếng hít thở trong phòng học, chủ nhiệm lớp nói: "Không cần căng thẳng, ngày mai thi sát hạch chỉ là thăm dò, sẽ không có tiêu chuẩn, nhưng về sau mỗi một lần thi cử đều sẽ có một mức đạt chuẩn, bạn học chưa đạt tiêu chuẩn, có thể tranh thủ kỳ nghỉ hè đổi một trường học vẫn kịp, trường học cũng là vì mọi người cân nhắc, cho nên mới thúc đẩy chế độ đào thải này ở kỳ nghỉ hè."

"..."

Vậy thì trường học còn chu đáo quá.

Chủ nhiệm lớp nói: "Ngày mai sẽ thi sát hạch, hôm nay mọi người tự mình sắp xếp, có thể đi thu dọn ký túc xá một chút, hoặc là đến phòng học học tập, lại thêm mấy bạn học đến văn phòng lấy tư liệu học tập một chút."

Dương Mi lập tức giơ tay, Hạ Bạch cũng đi theo anh ta đến văn phòng ôm tư liệu học tập, còn có ba người chơi cũng đi theo.

Bên trong cửa phòng làm việc chất đống rất nhiều tư liệu, có mấy người chơi của lớp khác cũng tới chuyển tư liệu, nhưng nơi này có giáo viên, bọn họ không nói gì.

Làm quen với giáo viên, lấy tài liệu xong, Hạ Bạch và Dương Mi quyết định trở về ký túc xá xem thử.

Sau khi đi theo bạn học nguyên sinh đến ký túc xá, ở cửa ký túc xá thấy được danh sách phân phối ký túc xá dán trên bảng thông báo, hai người ở cùng một ký túc xá, 206.

Ở lầu hai, bọn họ nhìn thấy Dương Nghi.

Dương Mi vừa nhìn thấy anh ta liền dừng bước, một hai giây sau lại điềm nhiên như không đi về phía trước.

Dương Nghi nhìn anh ta một cái, lại nhìn về phía Hạ Bạch, nói: "Tôi có phát hiện mới."

"Ồ." Hạ Bạch cũng không biết nên làm gì bây giờ, do dự vừa muốn mở miệng thì nghe được Lăng Trường Dạ ở cầu thang gọi: "312, phòng ký túc xá của chúng tôi không có ai."

Nếu đội trưởng đã mở miệng, mấy người đều đi đến 312.

Dương Nghi không úp mở, trực tiếp nói với bọn họ: "Vấn đề thân phận học sinh tự sát mà Hạ Bạch nói, sau khi tôi về lớp thì đã hỏi thăm được."

Dương Mi giật giật khóe miệng: "Anh dùng kỹ năng kia của anh nghe được?"

Lần này Dương Nghi không để ý đến anh ta, mà tiếp tục nói: "Hiện nay trường học ngoại trừ học sinh từ lớp mười 11 lên lớp mười 12 như chúng ta, vẫn còn học sinh lớp 12 học lại, bọn họ không cần tham gia đại hội tuyên thệ trước khi khai giảng, người đó hẳn là học sinh lớp 12 học lại."

Lăng Trường Dạ nghe rõ ràng, "Nói cách khác cậu ta có thể là hình ảnh tương lai của chúng ta."

Nam sinh tự sát kia là người đã trải qua năm lớp 12 ở trường cấp 3 Đại Huệ, cuối cùng biến thành như vậy, cũng có thể là bộ dạng của bọn họ trong tương lai, cùng với kết cục của một nhóm học sinh chết trong trò chơi này, trường cấp 3 Đại Huệ trong thế giới thực.

Nhưng kỳ thật, điều này cũng không nói lên được cái gì, bởi vì áp lực học tập cao mà tự sát, điều này cũng có thể hiểu được.

Mấu chốt phát hiện này của Dương Nghi là: "Trường học còn có học sinh khác, chúng ta có lẽ có thể phát hiện được gì đó từ trên người bọn họ, biết bọn họ ở đâu không?"

Dương Nghi nói: "Ở thư viện lầu bốn."

Thư viện của trường cấp 3 Đại Huệ trong trò chơi nằm đối diện với lớp 11 và lớp 12 trên đường, tổng cộng chỉ có bốn tầng.

Bọn họ không đi học trong tòa nhà dạy học, nhưng ở thư viện vốn rất kỳ quái.

Lăng Trường Dạ hỏi: "Ký túc xá đâu? Hẳn bọn họ cũng sẽ ở lại chứ? Chúng ta có thể đến đó xem thử trước."

"Ký túc xá là hôm nay vừa mới chia ra, tôi không nghe được." Dương Nghi nói: "Có muốn đi thư viện xem trước một chút hay không?"

Bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ bận rộn, hôm nay không cần lên lớp, chủ nhiệm lớp đều nói bọn họ tự do sắp xếp, là cơ hội tốt khó có được, bốn người bây giờ liền đi qua.

Đáng tiếc, bọn họ không thể lên tầng bốn, nhân viên quản lý thư viện trực tiếp nói với bọn họ: "Tầng bốn thư viện là cho học sinh lớp 12 dùng, bọn họ đang học tập, các cậu không nên quấy rầy bọn họ, ở tầng một đến tầng ba đọc sách đi."

Dương Mi hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Hạ Bạch nhìn ra màu xanh lá ngoài cửa sổ, nói: "Chúng ta đi ra phía sau xem."

Bốn người vòng ra phía sau thư viện, nơi này có mấy cái cây.

Ba người khác còn đang ngửa đầu nhìn, Hạ Bạch đã thuần thục leo lên cây.

"..."

Vì vậy ba người tự giác trông chừng cho cậu.

Không biết có phải bởi vì thường xuyên có học sinh tự sát hay không, bảo vệ trường học rất nhiều, hơn nữa sẽ tuần tra bất cứ lúc nào, Hạ Bạch vừa mới leo lên không bao lâu thì liền có một bảo vệ đi tới bên này.

Lăng Trường Dạ đặt tay lên miệng, ho khan một tiếng.

Hạ Bạch lập tức từ trên cây đi xuống, cùng bọn họ đi về phía tòa nhà dạy học.

Chờ bảo vệ rời đi, Lăng Trường Dạ lại vòng về, ném đạo cụ giám thị lên tầng bốn.

Hạ Bạch: "..."

Chủ quan rồi, quên Lăng Trường Dạ còn có đạo cụ này, sớm biết vậy cậu đã không leo cây như vậy.

Leo cây dầu gì cũng không quá khéo léo, còn là ở trước mặt bạn trai.

Đến bên cạnh tòa nhà dạy học, Hạ Bạch nói cho bọn họ phát hiện của mình trước: "Bên trong quả thật có mười mấy học sinh đang học tập, mỗi người bọn họ đều rất nghiêm túc vùi đầu học tập, cho nên tôi không thấy mặt, nhưng tôi phát hiện một chuyện rất kỳ quái."

Bình thường ở trong trò chơi chỗ kỳ quái, đều là manh mối, ba người đều nghiêm túc nghe.

Hạ Bạch: "Bọn họ không biết là đang giải đề hay là đang đọc sách, đều đang dùng thiết bị điện tử kiểu máy tính bảng và điện thoại di động, mà không phải sách giáo khoa và bài thi, lầu bốn không có bao nhiêu sách vở."

Cái này nói kỳ quái, là có chút kỳ quái, bình thường trường cấp ba, nhất là trường cấp 3 Đại Huệ xem thành tích học tập quan trọng hơn tất cả, không cho học sinh dùng di động lúc đi học, vẫn thích sách vở giấy cùng bài thi, huống chi là mười mấy người đều dùng di động.

Nhưng nếu là một trường học rất thông minh, nhất là học sinh ôn thi, không biết đã làm qua bao nhiêu sách vở giấy và bài thi, dùng điện thoại di động quét một lượng lớn đề cũng có thể chấp nhận.

Manh mối bọn họ nhìn thấy trước mắt đều mập mờ như vậy, nam sinh tự sát, học tập bằng thiết bị điện tử, đều có chút kỳ quái, giống như lại có thể chấp nhận.

Lăng Trường Dạ mở điện thoại ra, điện thoại di động của anh được gắn với đạo cụ giám thị.

Nhưng đạo cụ rơi trên bệ cửa sổ, góc nhìn có hạn, cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ bọn họ vùi đầu học tập.

Dương Nghi nói: "Hay là muộn chút nữa bảo Văn Vũ Tân đến xem."

Lăng Trường Dạ: "Mắt của cô ấy không có khả năng nhìn xuyên, nhìn xa trông giống như dùng kính viễn vọng, cũng phải nhìn đến chỗ cao mới có thể nhìn thấy."

"Vậy..." Hạ Bạch nói: "Em dạy cô ấy leo cây nha?"

Lăng Trường Dạ: "... Em có thể thử xem."

Cuối cùng Hạ Bạch quyết định dùng kỹ năng của Medusa để di chuyển đạo cụ giám thị của Lăng Trường Dạ đối diện với học sinh bên trong, nếu có gì khác thường, bọn họ có thể nhìn thấy từ trong điện thoại của Lăng Trường Dạ.

Bọn họ không trở về ký túc xá, mà là đi lầu ba thư viện, ngồi ở vị trí có thể nhìn thấy cầu thang, chờ người lầu bốn xuống. Học sinh lầu bốn luôn phải ăn cơm đi ngủ, bây giờ chính là giờ cơm.

Hơn nửa giờ trôi qua, bọn họ mới đợi được có người từ lầu bốn xuống.

Đầu tiên là nghe được một tiếng vang kỳ quái, như là tiếng chuông, lại hết sức chói tai, cái chói tai này không phải chỉ thanh âm lớn, là làm cho người ta nghe được phi thường khó chịu, nói không rõ chỗ nào kỳ dị.

Tiếp theo, bọn họ liền nghe được động tĩnh trên lầu, có người muốn xuống lầu.

Lăng Trường Dạ nhìn thoáng qua Dương Mi, Dương Mi gật đầu, lập tức đi tới đầu bậc thang, không dùng chút sức lực nào mà đụng vào người đang muốn xuống lầu.

"Xin lỗi xin lỗi!" Dương Mi cúi đầu nói xin lỗi xong, lại ngẩng đầu nhìn về phía bạn học kia, cẩn thận nhìn cậu ta, hỏi: "Bạn học, không sao chứ?"

Bạn học kia cũng không thèm nhìn anh ta, vòng qua anh ta, xuống lầu.

Dương Mi muốn đứng ở đầu cầu thang tiếp tục xem, quản lý viên đột nhiên hô: "Các bạn học, hiện tại đến thời gian nghỉ, sáng mai lại đến nhé."

Hạ Bạch nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu rưỡi vừa qua, nói cách khác học sinh lớp 12 học lại ở tầng bốn là sáu rưỡi mới bắt đầu ăn cơm tối, mà căn tin trường học hình như đã mở từ năm giờ.

Thời gian ăn cơm của đám học sinh ôn thi và bọn họ xem như đã khác, ít nhất là khác nhau vào giờ cao điểm.

Sau khi rời khỏi thư viện, Dương Mi nói với bọn họ phát hiện của anh ta, "Đầu tiên, cậu ta là người chứ không phải quỷ."

Anh ta thuộc về diện chuyên gia giám, anh ta đã nói như thế, vậy chắc chắn không phải là quỷ.

"Thứ hai, cậu ta có chút giống cương thi." Dương Mi nói.

Lăng Trường Dạ: "Sao lại nói vậy?"

Dương Mi: "Các anh thấy không, tôi nói xin lỗi với cậu ta mà cậu ta không trả lời. Cậu ta không chỉ không trả lời tôi, phản ứng cũng rất chậm, giống như không nghe hiểu lời của tôi. Còn nữa, cậu ta thoạt nhìn rất mệt mỏi. Cả người liền cho người ta một loại cảm giác như xác chết di động vậy."

Hạ Bạch: "Đây chính là cái gọi là học tập đến ngu ngốc sao?"

Cậu đối với cái này rất có cảm thụ, thường xuyên tại lúc cậu ngẩn người, sẽ có người nói cậu có phải học tập đến ngu ngốc hay không, cũng có người nói thẳng cậu là mọt sách.

Nhưng mà, chỉ có lúc cậu ngẩn người, mới có thể không nghe được người khác đang nói cái gì, phần lớn thời gian coi như cậu ngẩn người, cũng có thể nghe được người khác đang nói cái gì.

Sẽ không phải là phản ứng chậm như vậy.

"Có chút giống." Dương Mi cau mày: "Lại có chút không giống."

Lăng Trường Dạ nói: "Đi theo bọn họ xem."

Tầng bốn chỉ có ba người xuống ăn cơm, bọn họ một trước một sau, vẫn không có bất kỳ giao lưu gì.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.