"Có thể là bọn họ bắt đầu từ lớp 12, cũng giống như chúng ta vậy, bắt đầu từ nghỉ hè." Hạ Bạch nói: "Dựa theo phản ứng của bọn họ, thì tỷ lệ gia tốc không dưới mười lần, như vậy chính là mười năm, lại thêm hai năm lớp 11 và 12, đại khái mất 12 năm."
"Nhưng mà, đại não của bọn họ hao tổn cũng không chỉ là 12 năm tuổi thọ." Hoa Hạo Minh nói: "Đây không phải, đây không phải... "
Lăng Trường Dạ: "Ép cây non lớn nhanh."
"Đúng, nhưng đây là sự ép cây non lớn nhanh hung ác nhất mà tôi từng thấy." Hoa Hạo Minh nói: "Bọn họ hoàn toàn không để ý đến sống chết của học sinh trong tương lai."
"Bọn họ chỉ là trường trung học phổ thông, chỉ muốn thành tích thi vào trường đại học của học sinh." Trong giọng nói của Lăng Trường Dạ không có trào phúng, cười nhàn nhạt: "Sao có thể quan tâm tương lai của bọn họ thế nào, kỳ thật bọn họ cũng không để ý lắm đến sống chết của học sinh hiện tại, chỉ cần khống chế tỉ lệ tự sát ở một phạm vi không tính là quá đáng là được."
Bọn họ quả thật có thể không quá để ý, nhìn bọn họ xử lý thi thể học sinh, dáng vẻ thuần thục lại lạnh lùng.
Hoa Hạo Minh lại nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy lần này suy luận của bọn họ không có sai, rất nhiều chi tiết đều có thể hợp được, nên là như vậy, nhưng chỉ nhìn những chi tiết kia, lại rất khó nghĩ đến tốc độ não.
Anh ta không khỏi nhìn về phía Hạ Bạch:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-nhat-xac-trong-game-vo-han/2774636/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.